Đám Hứa Nặc đang ngồi xổm đào hố chuột không biết những kẻ ghen ăn tức ở với những tua lúa mà họ nhặt được lại rút lui, ba đứa chúng còn đang vui vẻ đào hố tìm chuột đó. Trên tay ba người dính rất nhiều bùn, trên mặt Hứa Thừa và Hàn Ngang đều có một ít, cũng chỉ có Hứa Nặc thích sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn trắng nõn mềm mại.
Khi đại đội trưởng thổi còi, ba người mang gần hết giỏ lúa qua để cho đại đội trưởng kiểm tra. Thu nhập của ba người bọn họ trực tiếp làm cho đội trưởng kinh ngạc, nhìn tai lúa hạt lúa được nửa giỏ tre, đội trưởng không khỏi hỏi: “Tiểu Ngang, đây đều là các cháu nhặt được?”
Không phải là người lớn hỗ trợ đấy chứ.
Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu ông ta, nhưng nhanh chóng bị ông ta gạt đi. Bởi vì người lớn của hai nhà họ chỉ có hai người làm việc, một người Tống Úc Hòa phụ trách đưa nước, người kia Tống Lam Thư đang bó lúa nên không có thời gian giúp bọn trẻ nhặt tai lúa.
“Đúng vậy, trong hố chuột cũng có một chút, nhặt được được ít thôi ạ.”
Chủ yếu là Hứa Nặc nhặt được, bởi vì khi đào hố thì Hứa Nặc luôn nhàn rỗi, cho nên cô cũng bỏ thời gian nhặt một ít. Bây giờ thiếu ăn, hạt lúa rơi xuống đất cũng phải nhặt nhạnh, không giống như đời sau rơi thì để cho nó rơi, cũng chẳng thiếu chút ít gạo đó.
Suy nghĩ kỹ càng, Hứa Nặc cảm thấy ông Viên thật sự rất tuyệt vời, cả nước nên cảm ơn ông ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play