Tiếng súng lệnh khai cuộc vang lên, ngay lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người về phía sân thi đấu.
Gần như chỉ trong khoảnh khắc, cả Tô Lương và Mộc Viễn Sanh vốn đang bất động đều đồng loạt xuất phát!
Cả hai đều dồn trọng tâm về phía trước, chân trước nhanh chóng đạp băng đẩy người lao đi, chân sau co lại rồi bật mạnh để lấy đà. Đồng thời, hai tay vung theo nhịp, phối hợp nhịp nhàng với bước trượt. Toàn bộ chuỗi động tác này được thực hiện gần như cùng lúc, khiến cả hai vận động viên hoàn thành bước khởi động trong tích tắc.
Bên ngoài sân đấu, Tưởng Nhất Ba và Bùi Cảnh dõi mắt chăm chú theo dõi từng chuyển động của Tô Lương.
Từ kỹ thuật khởi động cho đến bước chạy xuất phát, Tô Lương đều thể hiện một phong độ hoàn hảo điềm tĩnh, chuẩn xác. Trạng thái xuất phát của cậu thậm chí còn ổn định hơn rất nhiều so với những tuyển thủ trẻ mà Tưởng Nhất Ba và Bùi Cảnh từng chứng kiến trước đây.
Không chỉ có vậy, sau khi xuất phát, Tô Lương gần như ngay lập tức tăng tốc, nhanh chóng chuyển từ giai đoạn khởi động sang tốc độ tối đa một cách mượt mà. Trên mặt băng, Mộc Viễn Sanh và Tô Lương bám sát nhau. Ở giai đoạn đầu, khoảng cách giữa hai người không hề bị kéo giãn!
“…Tại sao lại dùng kiểu xuất phát nghiêng nhỉ?”
Tưởng Nhất Ba nhìn chằm chằm vào Tô Lương trên sân băng, lẩm bẩm đầy nghi hoặc.
Ở thời điểm hiện tại, kỹ thuật xuất phát điểm băng đã rất phổ biến trong giới trượt băng trong nước. Hầu hết các tuyển thủ đều được huấn luyện viên hướng dẫn sử dụng phương pháp này vì nó mang lại lợi thế tối đa. Rất hiếm ai lại chọn xuất phát nghiêng một phương pháp ít được ưa chuộng hơn.
Trừ khi…
Trừ khi Tô Lương có điểm yếu về sức bật, hoặc chuyên môn của cậu nằm ở các cự ly dài như 1000m, 1500m hay thậm chí 3000m. Ở những cự ly này, xuất phát không phải yếu tố quyết định hoàn toàn, nên có thể cậu không quá bận tâm đến lợi thế mà xuất phát điểm băng mang lại.
Những suy nghĩ ấy lướt qua đầu Tưởng Nhất Ba trong chớp mắt. Nhưng đồng thời, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Tô Lương.
Chàng trai nhỏ gan dạ này, người đã dám chặn anh ngoài cổng trung tâm huấn luyện quốc gia hôm trước cậu ta thực sự có tài năng!
Không chỉ có tài năng, mà còn là một thiên phú hiếm thấy!
Trên sân thi đấu, ngay từ khi xuất phát, Mộc Viễn Sanh đã không nương tay. Dù chưa bung hết 100% thực lực, nhưng vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối trong cuộc tranh giành vị trí dẫn đầu. Hắn nhanh chóng chiếm lấy đường trong ở khúc cua đầu tiên.
Nhưng đáng ngạc nhiên là… Tô Lương vẫn không bị bỏ lại quá xa! Khi vào cua, cậu ta vẫn bám sát phía sau Mộc Viễn Sanh!
Nhìn từ bên ngoài, có vẻ như Mộc Viễn Sanh đã chiếm ưu thế tuyệt đối ngay từ đầu. Nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy rằng Tô Lương đang như cái bóng của hắn bám sát với một tần suất gần như tương đồng, nhẹ nhàng vượt qua khúc cua đầu tiên!
“Góc nghiêng cơ thể này…” Bùi Cảnh căng thẳng nhìn chằm chằm vào từng chuyển động trên sân băng.
“Giống y hệt Viễn Sanh!” Tưởng Nhất Ba tiếp lời.
Không chỉ là cách chọn vị trí vào cua, mà cả tần suất sải chân, nhịp điệu di chuyển, thậm chí góc nghiêng khi vào cua mọi thứ mà Tô Lương thể hiện đều gần như là phiên bản sao chép hoàn hảo của Mộc Viễn Sanh.
Khi cả hai bước vào khúc cua thứ hai, Tưởng Nhất Ba không nhịn được mà thốt lên một câu chửi thề:
“Chết tiệt… thằng nhóc này đang giữ sức à?”
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, anh lập tức phủ nhận ngay.
Với cự ly 500m một cuộc đua ngắn việc giữ sức bằng cách bám theo đối thủ gần như không có tác dụng. Vì thời gian quá ngắn, cơ hội để điều chỉnh hay vượt lên gần như không tồn tại. Ở những cuộc đua như thế này, nắm giữ lợi thế ngay từ đầu và duy trì tốc độ cao là yếu tố then chốt để giành chiến thắng.
Và đó chính là điểm mạnh của Mộc Viễn Sanh.
Nhưng hôm nay, toàn bộ nhịp điệu trượt băng của hắn dường như bị Tô Lương sao chép y hệt.
Vậy thì, rốt cuộc Tô Lương đang tính toán điều gì?
Cậu ta đang kiên nhẫn chờ thời cơ, hay thực ra… cậu ta không có khả năng vượt lên?
Suy nghĩ ấy lóe lên trong đầu tất cả những người đang theo dõi trận đấu. Nhưng ngay khi vừa xuất hiện, thì một sự thay đổi bất ngờ đã diễn ra!
Tiếng chuông báo hiệu vòng cuối cùng vang lên.
Ngay lập tức, Mộc Viễn Sanh tăng tốc, chuẩn bị cho cú nước rút cuối cùng. Suốt ba vòng trước, hắn đã kiểm soát rất tốt thế trận, nhưng tuyệt đối không dám lơ là ở vòng cuối. Khi tiến vào khúc cua, hắn đột nhiên cảm thấy có một chuyển động khác thường phía sau.
Tô Lương người từ đầu vẫn luôn bám sát hắn mà không có ý định vượt lên đột nhiên tăng tốc!
Không chỉ vậy, cậu ta còn nghiêng người, chuyển hướng ra ngoài!
Nhận thấy mối nguy hiểm, Mộc Viễn Sanh lập tức điều chỉnh tuyến đường của mình, đẩy người ra ngoài một chút để chặn đường vượt của Tô Lương.
Nhưng ngay khi hắn nghĩ rằng đã khóa chặt đường vượt từ bên ngoài, một bóng đen đột nhiên lướt qua phía bên trong!
Là Tô Lương!
Từ đầu đến cuối dẫn trước, Mộc Viễn Sanh hoàn toàn không ngờ rằng mình lại bị vượt qua ngay trước vạch đích!
Đó là một pha vượt mặt mà đến cả Mộc Viễn Sanh cũng không kịp phản ứng. Động tác đó nhanh nhẹn, linh hoạt, đột ngột thay đổi tốc độ kết hợp với một động tác giả lắc nhẹ hầu như không thể nhận ra. Cuối cùng, tất cả hòa quyện thành một khoảnh khắc kỳ tích mà không ai trên sân có thể ngờ tới.
“Trời đất ơi...!”
“Cậu ta vừa vượt mặt Mộc Viễn Sanh sao?!”
Các trợ lý huấn luyện viên đứng bên ngoài cũng đều tròn mắt ngạc nhiên. Mới cách đây không lâu, họ còn đang bàn tán rằng Tô Lương cuối cùng sẽ thua Mộc Viễn Sanh với cách biệt lớn như thế nào.
Vậy mà giờ đây, ngay tại vòng cuối cùng của cuộc đua, ở đoạn cua đầu tiên, Tô Lương lại bất ngờ vượt mặt người được đánh giá mạnh hơn mình gấp bội Mộc Viễn Sanh trong một tư thế không ai ngờ tới!
Tưởng Nhất Ba suýt nữa thì nhảy dựng khỏi chỗ vì quá bất ngờ.
Vượt mặt sao?!
Tô Lương thật sự vượt qua được Mộc Viễn Sanh trong trận thi thử này sao?!
Phát hiện không thể tin nổi ấy như một cú đánh mạnh vào tâm lý của Tưởng Nhất Ba và toàn bộ những người có mặt tại hiện trường.
Không chỉ vậy, sau khi vượt qua Mộc Viễn Sanh, nhờ vào sự hiểu biết từ những lần luyện tập và theo dõi đường trượt của đối thủ trước đó, Tô Lương còn thành công chặn đứng mọi nỗ lực phản công của Mộc Viễn Sanh, giữ vững vị trí dẫn đầu trên đường thẳng!
“Khả năng kiểm soát đường trượt của cậu ta…” – Ngay cả Bùi Cảnh cũng sững sờ. Đây đã là nửa vòng cuối cùng, chẳng lẽ Mộc Viễn Sanh thật sự sẽ để thua một cậu bé chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi?
Không kịp để người xem suy nghĩ thêm, diễn biến trên băng lại tiếp tục thay đổi bất ngờ ở giai đoạn cuối.
Mộc Viễn Sanh người từ đầu đến giờ thi đấu có phần dè chừng, không bộc lộ khí thế quen thuộc sau khi bị Tô Lương vượt mặt và chặn luôn đường trượt lý tưởng, rốt cuộc cũng đã để lộ ra “răng nanh” đáng sợ của một quán quân U20 thế giới ở cự ly 500m.
Bị khóa đường trượt bên trong?
Vậy thì chuyển hẳn ra làn ngoài mà vượt!
Gần như chỉ trong chớp mắt, khí thế của Mộc Viễn Sanh đã thay đổi hoàn toàn. Anh hạ thấp trọng tâm hơn nữa, hai chân dồn toàn lực đạp băng tăng tốc, lao ra làn ngoài cùng với tốc độ và sức mạnh không gì cản nổi, lướt vào khúc cua cuối cùng và thực hiện cú phản vượt qua Tô Lương ở đoạn nước rút.
Trên sân, Tô Lương vẫn giữ được sự bình tĩnh đến cực hạn. Cậu trượt nhanh ở làn trong với tốc độ cao. Ngay từ khi bước vào đoạn cua, cậu đã biết mình không thể chặn được cú vượt từ làn ngoài của Mộc Viễn Sanh. Điều duy nhất cậu có thể làm lúc đó là chọn một đường trượt tốt nhất cho bản thân, tránh va chạm và giữ vững tốc độ đến cuối.
Cự ly chỉ 500 mét, nhưng cường độ trượt, sức cản gió, và việc liên tục thay đổi tốc độ để tranh vị trí với Mộc Viễn Sanh đã khiến thể lực của Tô Lương bị thử thách đến giới hạn.
Đến khúc cua cuối cùng, rồi lao về vạch đích không ai nhận ra, Tô Lương lúc đó đã hoàn toàn dựa vào kỹ thuật, kinh nghiệm và ý chí kiên định để hoàn thành chặng đua cuối cùng!
Khi Mộc Viễn Sanh và Tô Lương cùng lúc lao qua vạch đích, trận thi thử chỉ kéo dài hơn bốn mươi giây này, với hàng loạt tình huống nghẹt thở, rốt cuộc cũng kết thúc.
Người chiến thắng là Mộc Viễn Sanh. Nhưng không một ai trong khán đài thực sự xem Tô Lương là người thất bại.
Một thiếu niên mới mười bốn, mười lăm tuổi, trong trận thi thử với một tuyển thủ vừa giành HCV 500m tại giải U20 thế giới, không những bám đuổi sát nút mà còn có thể dùng động tác giả để đánh lừa đối thủ, rồi thực hiện cú vượt thần kỳ chiếm ưu thế trong một thời điểm ngắn thực lực như vậy, không ai có thể phủ nhận.
Vì thế, ngay khi Tô Lương và Mộc Viễn Sanh vừa vượt qua vạch đích, khán đài lập tức vang lên một tràng vỗ tay đó là sự công nhận của tất cả huấn luyện viên dành cho màn trình diễn xuất sắc của Tô Lương.
Lúc tiếng vỗ tay vang lên, trên sân băng, Mộc Viễn Sanh người vừa về đích cũng quay đầu lại, ánh mắt mang theo sự tán thưởng nhìn về phía Tô Lương.
Trong trận thi thử vừa rồi, anh thực sự đã chủ quan. Anh không ngờ Tô Lương lại mạnh như vậy. Dù không rõ ở phía sau cậu ta đã bám theo mình như thế nào, nhưng Mộc Viễn Sanh có thể cảm nhận rõ ràng: từ đầu đến giữa chặng đua, Tô Lương luôn bám sát anh một cách vững vàng. Dù có thay đổi tốc độ thế nào, cậu nhóc đó vẫn không bị bỏ lại phía sau.
Chưa kể đến kỹ thuật vượt người đầy “ảo diệu” và khả năng kiểm soát đường trượt cực kỳ tinh tế của Tô Lương ở đoạn sau…
Nghĩ đến đó, Mộc Viễn Sanh giơ ngón cái lên với Tô Lương, cười nói:
“Tô Lương, cậu rất mạnh.”
Trận đấu vừa kết thúc, khí thế gần như hung mãnh khi nãy cũng theo đó mà rút lui khỏi người Mộc Viễn Sanh.
Tô Lương nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó hồi tưởng lại cảm giác rượt đuổi quyết liệt trên sân băng ban nãy cảm giác ấy vẫn còn đọng lại rất rõ trong đầu cậu. Ánh mắt Tô Lương vốn lạnh lùng, giờ đây lại mang theo chút sức sống. Cậu lắc đầu, rồi nghiêm túc đáp:
“Cậu vẫn mạnh hơn tôi.”
Nghe vậy, Mộc Viễn Sanh bật cười, gật đầu đáp:
“Vậy tôi rất mong được tái đấu với cậu lần nữa.”
Khi cả hai cùng rời khỏi khu vực đích, kết quả cuối cùng của trận thi đấu cũng được công bố:
Mộc Viễn Sanh – 44 giây 637
Tô Lương – 44 giây 872
Các huấn luyện viên lại một lần nữa kinh ngạc.
Với Mộc Viễn Sanh, thành tích này không phải là tốt nhất, vì ở nửa đầu chặng đua, anh không thi đấu hết sức. Nhưng với Tô Lương một cậu nhóc mới mười bốn, mười lăm tuổi thì thành tích này đã đủ để giành huy chương ở hạng mục U16 trong bất kỳ giải đấu quốc nội nào!
Nhìn thấy kết quả này, Tưởng Nhất Ba lặng lẽ liếc nhìn Tô Lương, rồi không nhịn được mà nói:
“Với thành tích như vậy, cậu nói trước đây mình luyện cái gì?”
Tô Lương dừng lại một chút, rồi vẫn trả lời:
“Trượt băng nghệ thuật.”
Nghe xong, Tưởng Nhất Ba gần như tức đến bật ngửa, nghiến răng nói:
“Rốt cuộc là huấn luyện viên ngu ngốc nào lại bắt cậu đi luyện trượt băng nghệ thuật?!”
Tô Lương lần này không đáp lại. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn Tưởng Nhất Ba mười mấy giây.
Câu trả lời không cần nói ra cũng đủ rõ ràng người đó chính là ông.