May mắn thay, chỗ ngồi của họ cách khu lấy đồ ăn khá xa nên cuộc trò chuyện không bị nhiều người chú ý.

Nhân viên đến dùng trà chiều không ngớt, khu nghỉ ngơi vốn trống trải giờ cũng đã ngồi đầy một nửa. Không ít người khi nhìn thấy Chu Trác Phỉ đều chào hỏi cô, tiện thể góp ý đôi câu.

Ví dụ như cam dạo này hơi chua, không muốn ăn bánh cupcake mà thích tiramisu hơn—tóm lại, ai cũng có ý kiến riêng.

Chiêm Tử Lãng nghe đến mức đầu sắp nổ tung, cậu phát hiện Chu Trác Phỉ không chỉ lắng nghe chăm chú mà còn phản hồi từng người, thậm chí còn có thể trò chuyện thêm đôi câu. Nếu là cậu, chắc chắn đầu óc đã rối tung cả lên.

Khoảnh khắc này, cậu không khỏi kính phục Chu Trác Phỉ.

“Chị Chu, chị thật sự quá đỉnh!”

“Chỉ là làm việc lấy tiền công thôi. Nếu cậu thực sự muốn làm công việc này thì đây là yêu cầu cơ bản nhất. Còn nếu chỉ định cầm cự qua tháng này thì cứ quan sát cho biết, dù sao cũng chẳng ai trong bộ phận làm khó cậu đâu.”

“Không đến mức cầm cự đâu, em thực sự muốn tìm chút việc để làm mà.”

Hai người đang trò chuyện thì bỗng một tràng xôn xao vang lên từ đám đông phía xa.

Chu Trác Phỉ ngoảnh lại, cô phát hiện Tiêu Vọng vừa đến. Không ít nhân viên đang chào hỏi anh.

Cô quay đầu lại thì thấy Chiêm Tử Lãng cũng đang nhìn, nhưng khi đối phương phát hiện cô đang quan sát thì lập tức thu ánh mắt về, làm ra vẻ thản nhiên như không có chuyện gì.

Rõ ràng quá rồi đấy nhé!

Chu Trác Phỉ âm thầm phỉ nhổ một câu, sau đó nói với Chiêm Tử Lãng: “Nếu quen biết thì cứ chào hỏi, đừng giả vờ như không quen.”

Chiêm Tử Lãng ngượng ngùng cười gượng: “Cả cái này chị cũng nhìn ra à.”

Chu Trác Phỉ bất lực lắc đầu, giờ thì cô đã hoàn toàn chắc chắn rằng đối phương chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm xã hội.

“Nếu không quen thì đáng lẽ cậu phải hỏi tôi người đó là ai. Nhìn phản ứng của cậu đi, không phải chính là ‘giấu đầu hở đuôi’ sao?”

Chiêm Tử Lãng không còn gì để nói, chỉ có thể tán thưởng: “Chị Chu, chị logic rõ ràng thật.”

Chu Trác Phỉ phẩy tay ra hiệu không đáng nhắc đến. Nếu cậu quen Tiêu Vọng, vậy chứng tỏ việc trước đó Tiêu Vọng dò hỏi cũng không phải vô tình.

Nói như vậy, vẫn là Diệp Như nhìn nhận vấn đề chính xác nhất.

Cô nghĩ một lúc, rồi dặn dò Chiêm Tử Lãng: “Vậy lát nữa cậu qua chào hỏi thư ký Tiêu đi. Nói cho cùng, nhân viên mới đi chào hỏi cũng là điều nên làm.”

Tiêu Vọng thỉnh thoảng sẽ xuống đây uống cà phê, Chu Trác Phỉ cũng thường gặp anh. Nhưng bình thường anh sẽ chọn thời điểm sắp kết thúc, còn hôm nay anh lại xuất hiện sớm hơn thường lệ.

“Vâng ạ.”

Giờ đây, Chiêm Tử Lãng hoàn toàn tâm phục khẩu phục với Chu Trác Phỉ, cô nói gì cậu cũng nghe theo.

Cậu lập tức đứng lên nhưng lại bị Chu Trác Phỉ kéo lại.

“Giờ đông người quá, đợi chút nữa đi.”

Vậy là Chiêm Tử Lãng đành chờ thêm một lát. Nhưng xung quanh Tiêu Vọng lúc nào cũng có người quấn lấy, cậu không khỏi cảm thán: “Thư ký Tiêu đúng là có duyên với mọi người thật đấy.”

Chu Trác Phỉ chỉ cười mà không đáp. Chức vị thư ký tổng giám đốc đương nhiên sẽ khiến ai cũng niềm nở chào đón, nhưng còn một lý do quan trọng khác—Tiêu Vọng đến giờ vẫn còn độc thân.

Anh vừa trẻ trung tài giỏi, vừa có ngoại hình ưa nhìn, tính cách lại ôn hòa, không hút thuốc cũng chẳng uống rượu. Dù từng tuyên bố trước toàn công ty rằng mình theo chủ nghĩa không kết hôn nhưng các nữ đồng nghiệp vẫn âm thầm đánh giá anh là một trong những đối tượng kết hôn lý tưởng nhất.

Dù Lăng Duc cũng độc thân, nhưng mọi người đều rất tỉnh táo nên anh không nằm trong phạm vi thảo luận này.

Chu Trác Phỉ thậm chí còn cảm thấy việc Tiêu Vọng công khai tuyên bố không kết hôn lại càng khiến anh có duyên với phụ nữ hơn.

Đương nhiên, cũng có thể chỉ có cô nghĩ như vậy. Con người vốn có tâm lý phản kháng, luôn có người muốn thử thách những điều không thể.

Nhưng từ trước đến nay, công ty chưa từng có bất kỳ tin đồn nào về Tiêu Vọng, đủ thấy đối phương rất có kỷ luật trong chuyện đời tư.

Bữa trà chiều sắp kết thúc, nhân viên trong khu nghỉ dần rời đi, Tiêu Vọng cuối cùng cũng có chút thời gian một mình, ngồi bên cửa sổ nhâm nhi cà phê và ngắm cảnh.

Lúc này, Chiêm Tử Lãng nhìn sang Chu Trác Phỉ, nhận được ánh mắt ra hiệu của cô rồi mới đứng dậy đi qua.

Chu Trác Phỉ dõi theo cậu rời đi, đồng thời sắp xếp lại những ý kiến vừa thu thập được. Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu quan sát tình hình phía xa, chỉ thấy hai người đang trò chuyện rất vui vẻ, nhìn dáng vẻ là biết chắc chắn là người quen cũ.

Một lúc sau, khi cô lại ngẩng lên thì phát hiện hai người đã biến mất.

Chu Trác Phỉ lập tức nhìn quanh tìm kiếm, cuối cùng phát hiện họ ở bên máy bán hàng tự động phía xa. Nhìn hai người mua xong đồ uống, rồi vừa trò chuyện vừa cười nói trở lại.

Tiêu Vọng vô tình ngước mắt lên, bắt gặp ánh nhìn của Chu Trác Phỉ thì tự nhiên mỉm cười với cô.

Chớp mắt sau, Chiêm Tử Lãng đã đi đến trước mặt cô, còn Tiêu Vọng thì rẽ sang hướng khác rời đi.

"Chị Chu, đây là đồ thư ký Tiêu mời chúng ta uống." Vừa nói, Chiêm Tử Lãng vừa đặt một lon nước táo trước mặt cô.

“Tốt vậy sao? Hai người nói chuyện gì mà thư ký Tiêu đãi cậu đồ uống thế?”

"Không có gì đâu, anh ấy bảo tiền bối mời hậu bối là quy tắc nơi công sở, còn dặn em phải học hỏi chị nhiều hơn. Đúng rồi…" Chiêm Tử Lãng giơ lon đồ uống còn lại trong tay lên hỏi: “Em còn có hồng trà, chị có muốn đổi không?”

“Không cần đâu, nước táo là được rồi.”

“Chị Chu thích nước táo à?”

"Cũng khá thích, sao thế? Cậu muốn uống à?" Dù sao cũng là Tiêu Vọng mời, đối phương muốn đổi thì cô cũng không ngại.

Chiêm Tử Lãng vội đáp: "Không, không, em chỉ tiện miệng hỏi thôi." Vừa rồi Tiêu Vọng nói muốn đãi khách, cậu theo sở thích của mình chọn hồng trà, nhưng lại không biết nên chọn gì cho Chu Trác Phỉ.

Đang do dự thì Tiêu Vọng đã chọn giúp cậu rồi.

Có vẻ như chị Chu thích uống nước táo, cậu lặng lẽ ghi nhớ điều này. Dù không biết sau này có dùng đến không nhưng ghi lại thì cũng chẳng mất gì.

“Uống xong rồi thì lên thôi, cũng đến giờ rồi.”

Sau đó, Chu Trác Phỉ không hỏi thêm gì về Chiêm Tử Lãng nữa. Bây giờ trong mắt cô, đối phương đã trở thành một thực tập sinh có hậu thuẫn vững chắc và giàu có. Tóm lại chỉ có một câu—không thể đắc tội.

Biết vậy là đủ rồi, hỏi han thêm làm gì nữa?

Quay lại văn phòng, Chu Trác Phỉ xử lý nốt công việc còn lại, đúng giờ thì tan ca.

Hôm nay là thứ Tư, tuy không phải ngày đầu cũng chẳng phải ngày cuối tuần, nhưng qua hôm nay thì chỉ còn hai ngày nữa là đến cuối tuần rồi, cuộc sống lại có thứ để mong chờ!

Cô phấn chấn lên, chuẩn bị ghé siêu thị mua đồ về nấu bữa ngon. Đúng lúc đang chọn đồ, cô nhận được một tin nhắn.

[Cô giáo Diêu: Tiểu Chu, chào em. Cô đã tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không thể liên lạc được với Trương Xảo Xảo. Nếu em muốn tiếp tục tham gia dự án hỗ trợ, cô có thể sắp xếp cho em một học sinh khác.]

Chu Trác Phỉ nhìn tin nhắn, suy nghĩ hồi lâu, suýt nữa thì đứng chặn cả lối đi của người khác.

Học kỳ hai năm ba đại học, cô từng tham gia một dự án tình nguyện do trường tổ chức, đến một trường trung học ở một thị trấn gần thành phố K làm giáo viên tình nguyện.

Cô giáo Diêu chính là người phụ trách kết nối với cô khi đó, hai người vẫn giữ liên lạc.

Năm tư, cô thấy cô giáo Diêu đăng một kế hoạch hỗ trợ lên mạng xã hội. Nội dung đại khái là mỗi người nhận một học sinh có hoàn cảnh khó khăn để hỗ trợ một-một. Người hỗ trợ và học sinh không gặp mặt, mỗi tháng chỉ cần cung cấp một khoản tiền nhỏ, mọi thông tin liên lạc đều do giáo viên phụ trách chuyển tiếp.

Khi đó, Chu Trác Phỉ đã nhận được thư mời làm việc từ Hoàn Vũ. So với những bạn học đang bận rộn tìm việc và ôn thi cao học, cô cảm thấy mình thực sự quá may mắn.

Có thể là để lan tỏa sự may mắn này, hoặc là để bày tỏ lòng biết ơn, tóm lại, cô quyết định tham gia dự án. Mỗi tháng chỉ cần bỏ ra vài trăm tệ, với mức lương khi đó của cô hoàn toàn có thể lo được.

Trương Xảo Xảo chính là học sinh mà cô giúp đỡ. Hai người không có bất kỳ giao tiếp nào, phần lớn thời gian chỉ là Chu Trác Phỉ chuyển khoản vào tài khoản công, rồi nhận thông tin về thành tích của Xảo Xảo từ cô giáo Diêu.

Thành tích của cô bé luôn ổn định, Chu Trác Phỉ rất mong chờ Xảo Xảo có thể đỗ đại học. Mặc dù dự án chỉ giới hạn trong thời gian học trung học, nhưng nếu cô bé đỗ đại học, cô cũng sẵn lòng tiếp tục giúp đỡ.

Thế mà hai tháng trước, khi kỳ thi đại học sắp đến, cô giáo Diêu đột nhiên báo tin rằng Trương Xảo Xảo đã chuyển trường. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, ngay cả cô giáo Diêu cũng không biết cô bé chuyển đi đâu.

Chu Trác Phỉ sững sờ. Sắp thi rồi mà còn chuyển trường, ai lại làm vậy chứ?

Cô đã nhờ cô giáo Diêu tìm hiểu trong một thời gian dài, đối phương cũng rất tận tâm, nhưng có vẻ vẫn không có kết quả.

Sau một hồi suy nghĩ, cô nhắn lại.

[Được ạ, cô Diêu, nếu không tìm được thì thôi ạ. Nếu có học sinh nào phù hợp, cô cứ sắp xếp giúp em.]

Gửi tin xong, cô cũng chẳng còn tâm trạng mua sắm nữa nên đẩy xe hàng ra quầy thanh toán rồi rời đi.

Về đến nhà, cô lại nhận được tin nhắn phản hồi từ cô giáo Diêu.

[Được rồi, Tiểu Chu, cảm ơn em đã ủng hộ. Cô hiểu sự quan tâm của em dành cho Trương Xảo Xảo. Theo những gì cô tìm hiểu được, có vẻ như em ấy đã được một người thân xa nhận về chăm sóc. Việc học hành chắc không có vấn đề gì đâu, em đừng lo lắng quá. Hồ sơ của học sinh mới cô sẽ tổng hợp và gửi cho em vào tuần sau.]

Thấy tin nhắn này, Chu Trác Phỉ bỗng thở phào nhẹ nhõm. Nếu thật sự là như vậy thì đúng là quá tốt rồi.

Đã tham gia vào dự án này, cô không mong được báo đáp hay lưu danh, chỉ cần Trương Xảo Xảo có cơ hội thay đổi cuộc sống là đủ.

Tâm trạng tốt lên, cô lại thấy đói. Chu Trác Phỉ vừa ngâm nga bài hát vừa bước vào bếp chuẩn bị nấu lẩu.

Buổi tối, cô ôm "Đạo diễn", cuộn mình trên ghế sofa xem phim. Trong phòng tắt hết đèn, chỉ có ánh sáng từ TV. Nếu không tính đến mùi lẩu vẫn còn vương vấn thì bầu không khí cũng khá dễ chịu.

"Đạo diễn" nằm trong lòng cô được một phút thì tìm cơ hội trốn đi. Chu Trác Phỉ cũng mặc kệ, tiện tay ôm lấy một chiếc gối thay thế, tận hưởng một buổi tối thứ Tư bình yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play