Sáng hôm sau, theo thói quen, cô ghé tiệm ăn sáng dưới tòa nhà công ty để mua đồ ăn. Cô luôn đến sớm một chút để có thời gian ăn sáng tại bàn làm việc.

Đang xếp hàng chờ ở tiệm quen, cô bỗng cảm thấy có người vỗ nhẹ lên vai mình, kèm theo một giọng nam vang lên từ phía sau.

“Chào cô.”

Chu Trác Phỉ cứ tưởng là có người định chen hàng, chuẩn bị mỉm cười lịch sự từ chối.

Nhưng khi quay đầu lại, cô phát hiện người vừa gọi mình là một chàng trai trẻ đẹp trai, ăn mặc theo phong cách thời trang thoải mái, hoàn toàn khác biệt với những nhân viên công sở đang xếp hàng xung quanh.

Dù có đẹp trai đi nữa thì cũng không thể chen hàng được đâu nhé.

Cô giữ nguyên nụ cười khách sáo: “Chào anh.”

Đối phương lộ ra vẻ vừa ngạc nhiên vừa ngượng ngùng, đưa tay gãi mũi: “Cô không nhớ tôi à?”

Gì thế này?

Chu Trác Phỉ cảm thấy sau câu nói đó, mọi người xung quanh đều quay sang nhìn, ánh mắt ấy cô quá quen thuộc rồi—tò mò hóng chuyện đây mà.

Nhưng cô thực sự không nhớ ra người trước mặt. Bình thường, gặp một người đẹp trai thế này, chắc chắn cô sẽ có ấn tượng chứ nhỉ?

Thấy cô ngơ ngác, đối phương bèn chỉ vào túi xách của cô để nhắc nhở: “Hôm qua tôi vô tình đụng phải cô, còn để lại danh thiếp cho cô, nhớ không?”

Chu Trác Phỉ lúc này mới nhớ ra. Bảo sao vừa trông thấy người này đã cảm giác phong cách ăn mặc quen quen, chỉ là hôm nay không đội mũ nên cô không nhận ra ngay.

“Anh là Giang Thận, đúng không?”

Chàng trai rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, là tôi.”

Lúc này, đã đến lượt Chu Trác Phỉ, cô không tiện nói chuyện tiếp, nhanh chóng báo món với nhân viên. Khi cô định lấy tiền ra thanh toán, một bàn tay đã nhanh hơn cô một bước.

Cô liếc sang bên cạnh, thấy Giang Thận nở nụ cười rạng rỡ: “Để tôi trả đi, hôm qua còn chưa kịp xin lỗi cô tử tế.”

Cô vừa định nói "Không sao đâu," thì nhân viên đã nhận tiền của Giang Thận, để không làm chậm hàng người phía sau, cô đành nhận lấy bữa sáng.

Ra khỏi tiệm, cô chuẩn bị trả lại tiền cho Giang Thận nhưng bị anh ta từ chối.

“Không sao, coi như tôi mời cô ăn sáng.”

Vài đồng lẻ thôi, Chu Trác Phỉ cũng không muốn dây dưa, dứt khoát gật đầu cảm ơn: “Vậy thì cảm ơn bữa sáng của anh nhé.”

Thấy cô thản nhiên nhận lấy, nụ cười trên mặt Giang Thận càng rạng rỡ hơn: “Là cảm ơn cô đã tha lỗi cho tôi mới đúng.”

“Chuyện nhỏ thôi. Tôi phải đi làm đây, tạm biệt.”

“Được, tạm biệt.”

Chu Trác Phỉ đi được vài bước thì phát hiện Giang Thận cũng đang đi theo, có vẻ hai người cùng một hướng.

Thấy cô quay đầu lại, Giang Thận chủ động nói: “Tôi đoán cô là nhân viên của Hoàn Vũ đúng không?”

“Ừ, anh cũng thế à?”

Giang Thận cười vô tư. Ngũ quan của anh rất sắc nét, đôi mắt sâu, sống mũi cao, dù có làm động tác khoa trương cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài, trái lại còn toát lên sự phóng khoáng.

Từ người anh tỏa ra năng lượng tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác với những dân công sở như cô. Vì thế, Chu Trác Phỉ lập tức phủ nhận suy đoán của mình.

"Cửa Hoàn Vũ cao như thế, tôi không vào nổi đâu." Giang Thận nói một câu, tiện thể "nâng" Chu Trác Phỉ lên một chút. Giọng điệu của anh rất tự nhiên, không hề có vẻ cố ý tâng bốc.

“Tôi đến để giải quyết chút việc thôi.”

Nói chuyện một lát, hai người đã vào đến sảnh. Chu Trác Phỉ có thẻ nhân viên nên đi thẳng qua cổng kiểm soát, còn Giang Thận thì đi về phía quầy lễ tân.

Cô đứng chờ thang máy, tầm nhìn vừa vặn hướng về quầy lễ tân, không có gì làm nên cô tiện thể quan sát Giang Thận làm thủ tục lấy thẻ khách.

Thông thường, công ty sẽ không tiếp khách sớm như vậy, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của Giang Thận, trông anh cũng không giống một doanh nhân. Với vài năm kinh nghiệm đi làm, Chu Trác Phỉ ngầm hiểu rằng—những người xuất hiện ở đây, càng ăn mặc thoải mái thì càng có thực lực.

Đúng lúc này, lời của Đỗ Ngu và tấm thẻ bài Tarot bất giác hiện lên trong đầu cô.

Không lẽ lại chuẩn đến thế sao?

Thang máy đã đến, cô bước vào theo dòng người, lúc này Giang Thận vẫn đang đứng ở quầy lễ tân, không hề hay biết có người đang nhìn mình từ xa.

Trong lúc thang máy di chuyển, Chu Trác Phỉ nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ.

Những cuộc gặp gỡ lãng mạn không thể nào xảy ra với cô. Nói cách khác, tác giả sẽ không phí bút mực để miêu tả cuộc sống của một nhân vật quần chúng.

Lúc ngồi xuống bàn làm việc, cô càng thêm tỉnh táo.

Mới tốt nghiệp, cô từng mua rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình để nghiên cứu. Kết luận rút ra được là, làm nữ chính không hề dễ dàng. Trước hết không thể nhỏ nhen, thứ hai là phải có tâm lý vững vàng, và cuối cùng—phải chịu được "dày vò".

Còn cô thì sao? Không thích ra ngoài, không giỏi giao tiếp, cảnh giác cao, còn rất nhỏ mọn. Một người như vậy thì làm nữ chính kiểu gì?

Nói trắng ra, cô không làm nữ chính được là có lý do cả.

Sau khi tự thuyết phục bản thân xong, Chu Trác Phỉ thoải mái ăn sáng rồi bắt đầu chuẩn bị cho công việc trong ngày.

Chiêm Tử Lãng đến vừa đúng giờ. Hôm nay mới là ngày thứ ba cậu đi làm nhưng đã rất nhanh quen thuộc, còn chủ động chào hỏi đồng nghiệp xung quanh. Mọi người cũng nhiệt tình đáp lại.

Nếu không phải vì cuộc trò chuyện hôm qua với Chu Trác Phỉ, Chiêm Tử Lãng chắc chắn sẽ nghĩ rằng sự nhiệt tình của đồng nghiệp là nhờ vào sức hút cá nhân của mình.

Sau khi chào hỏi, cậu liền chủ động tìm Chu Trác Phỉ để nhận việc. Dù là do lời dặn dò của thư ký Tiêu hay vì lý do cá nhân, cậu đều rất vui khi được học hỏi từ Chu Trác Phỉ.

Không vì điều gì khác, chỉ riêng sự thẳng thắn và rõ ràng của cô ấy đã khiến cậu rất thích rồi.

Cậu đã gặp quá nhiều những kẻ giỏi nói lời hoa mỹ và sớm thấy chán ngấy. Còn sự thật, chưa chắc lúc nào cũng dễ nghe. Nhưng Chu Trác Phỉ dường như có một loại năng khiếu giao tiếp đặc biệt, cô luôn có thể tìm ra cách nói thật lòng mà không làm mất lòng người khác, thậm chí còn khơi gợi sự hứng thú của họ.

Chu Trác Phỉ có phần ngạc nhiên trước sự chủ động của Chiêm Tử Lãng: “Hôm nay cậu tích cực nhỉ, xem ra lời của thư ký Tiêu có tác dụng ghê.”

“Đương nhiên là không phải, mà là do chị Chu hướng dẫn em chứ.”

“Được rồi, cảm ơn sự phối hợp của cậu.”

Thấy Chu Trác Phỉ chẳng để tâm đến lời khen của mình, Chiêm Tử Lãng nhấn mạnh thêm lần nữa: “Em nói thật đấy!”

“Lời cảm ơn của tôi cũng là thật mà!”

Cậu định tranh luận thêm vài câu thì điện thoại bàn trên bàn làm việc đột nhiên reo lên. Chu Trác Phỉ lập tức thu lại vẻ đùa giỡn, nghiêm túc nhấc máy.

Tốc độ thay đổi sắc mặt của cô nhanh đến mức Chiêm Tử Lãng không khỏi kinh ngạc.

“Alo, xin chào.”

Đầu dây bên kia là Diệp Như: “La Cảnh có đó không?”

“Anh ấy vừa ra ngoài rồi.”

“Vậy em lấy một thẻ thông hành mang qua cho thư ký Tiêu đi, nhanh lên nhé.”

"Vâng ạ." Chu Trác Phỉ cúp máy, quay sang Chiêm Tử Lãng, dùng giọng dỗ trẻ con mà nói: “Nhanh đi làm việc đi.”

Cô đến bàn làm việc của La Cảnh lấy một thẻ thông hành. Công việc của La Cảnh bao gồm phát thẻ cho nhân viên nên lúc nào cũng có sẵn một số thẻ đã được thiết lập quyền hạn.

Khi cô đến văn phòng Tiêu Vọng, ngoài ý muốn lại gặp được Giang Thận ở đó.

"Ồ, lại gặp nhau rồi." Anh giơ tay chào cô.

Tiêu Vọng tỏ ra ngạc nhiên: “Hai người quen nhau à?”

“Ừm, mới quen sáng nay thôi. Chu Trác Phỉ, đúng không?”

"Đúng vậy." Chu Trác Phỉ lễ phép đáp lời, sau đó đưa thẻ thông hành cho Tiêu Vọng. Anh nhận lấy rồi đưa luôn cho Giang Thận.

“Tiểu Chu, vất vả rồi.”

“Chuyện nhỏ thôi, em đi trước đây.”

Vừa đi được mấy bước, Giang Thận cũng đứng dậy: “Tôi cũng đi đây.”

Tiêu Vọng vừa dời mắt sang chỗ khác, nghe Giang Thận nói vậy liền hơi khựng lại, sau đó lên tiếng: “Anh Giang, để tôi tiễn anh.”

Giang Thận vội xua tay, bước chân nhanh hơn: “Có gì đâu mà tiễn, anh cứ làm việc đi, giúp tôi nhắn với Lăng Dục một tiếng là được.”

“Được rồi.”

Tiêu Vọng nhìn theo bóng lưng Giang Thận rời đi, trong mắt ẩn hiện vẻ lo lắng. Hy vọng là anh nghĩ nhiều, có lẽ Giang Thận chỉ đơn giản là muốn đi sớm thôi.

Chu Trác Phỉ đứng đợi thang máy thì lại gặp Giang Thận lần nữa, hai người nhân tiện trò chuyện thêm vài câu.

Có thể để Tiêu Vọng đích thân yêu cầu thẻ thông hành, chứng tỏ thân phận của anh không tầm thường vì thế thái độ của Chu Trác Phỉ cũng khách khí hơn.

“Vẫn chưa biết anh đang công tác ở đâu nhỉ? Hình như danh thiếp anh đưa tôi chẳng ghi gì cả.”

Giang Thận trả lời với giọng điệu tùy ý: “Công tác thì cũng chẳng nói là cao sang gì, tôi coi như tự làm cho chính mình đi.”

"Vậy là nghề tự do à?" Chu Trác Phỉ chân thành thốt lên một câu ngưỡng mộ: “Thật tốt quá.”

Giang Thận vốn không nói thật hoàn toàn, nhưng phản ứng chân thành của cô khiến anh có hứng thú. Anh khẽ ho một tiếng rồi dùng giọng điệu mang tính gợi mở: “Thế cô đoán xem tôi làm nghề gì?”

"Cái này sao mà đoán được chứ?" Chu Trác Phỉ tuy nói vậy nhưng vẫn phối hợp đoán thử: “Làm người mẫu à? Hay liên quan đến nghệ thuật?”

Sau khi bác bỏ mấy phỏng đoán của Chu Trác Phỉ, Giang Thận mới bật mí đáp án: “Thật ra tôi là thám tử tư.”

Chu Trác Phỉ ban nãy còn có chút diễn xuất, bây giờ thì toàn bộ là cảm xúc thật sự: “Lợi hại quá! Sherlock Holmes đây mà!”

Nhìn thấy phản ứng đúng như mình mong đợi, khóe môi Giang Thận nhếch lên đầy đắc ý: “So với Sherlock Holmes, tôi thích gọi mình là Matthew Scudder hơn.”

“Vậy chẳng phải còn lợi hại hơn sao!”

Giang Thận chớp mắt, anh quan sát phản ứng của Chu Trác Phỉ để xem cô có thực sự hiểu hay chỉ giả vờ.

“Cô cũng đọc tiểu thuyết của Lawrence Block à?”

“Đọc qua vài quyển rồi, hồi đại học tôi rất thích tiểu thuyết trinh thám. Nếu tôi nhớ không lầm thì Matthew Scudder từng làm cảnh sa…”

Chu Trác Phỉ chưa nói hết câu. Trong cốt truyện, nhân vật chính có kinh nghiệm làm cảnh sát, nhờ đó thường dựa vào các mối quan hệ trong cả giới chính lẫn tà để giải quyết các vụ việc được ủy thác.

Giang Thận tự ví mình với Matthew Scudder, vậy chẳng phải có nghĩa là anh cũng…

"Ê, lời này không thể nói bậy đâu nhé." Giang Thận cắt ngang lời cô, nhưng đồng thời cũng xác nhận rằng cô thực sự đã hiểu ngầm ý của anh.

Chu Trác Phỉ cũng lập tức hiểu ý, ngậm miệng lại. Nghĩ kỹ thì cũng đúng, người bình thường có thể làm thám tử tư sao?

Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy công việc này quá kích thích.

Mặc dù cô rất muốn tìm hiểu thêm nhưng thang máy sắp đến rồi, cô đành tiếc nuối từ bỏ.

“Tôi phải đi đây, rất vui được gặp anh, thám tử đại nhân.”

“Tôi cũng rất vui được gặp cô, cô Chu.”

Chu Trác Phỉ vừa quay người bước đi, chợt nhớ ra điều gì đó, bèn quay lại hỏi:

“Cho tôi nhiều chuyện một câu, anh lấy phí cao không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play