Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, thấy sắp đến giờ làm, Chu Trác Phỉ và Đỗ Ngu ôm nhau tạm biệt trước cửa nhà hàng.

“Đi đây, làm việc cho tốt nhé.”

“Cố gắng kiếm tiền, sớm ngày phát tài!”

Nói xong, hai người chia tay.

Chu Trác Phỉ đi bộ về công ty, từ nhà hàng đến tòa nhà Hoàn Vũ cũng chỉ mất khoảng mười phút.

Cô đang đi trên vỉa hè thì bỗng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân gấp gáp. Vì tò mò, cô quay đầu lại nhìn.

Cô thấy một người đàn ông mặc trang phục thoải mái, đội mũ lưỡi trai đang chạy nhanh về phía mình. Để an toàn, Chu Trác Phỉ chủ động lùi sang bên đường.

Người đàn ông di chuyển rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến gần.

Rõ ràng Chu Trác Phỉ cảm thấy khoảng cách giữa họ vẫn đủ an toàn nhưng khi đối phương đến gần hơn, cô lại thấy có chút sát sao, đang định tránh thêm thì vai đã bị va nhẹ.

Lực va chạm không mạnh, nhưng chiếc túi khoác hờ trên khuỷu tay cô bị hất văng ra, rơi xuống bồn cây ven đường.

Thấy tình huống đột ngột, người đàn ông lập tức dừng lại, anh nhặt túi giúp Chu Trác Phỉ, phủi sạch bụi rồi đưa lại cho cô, liên tục xin lỗi.

“Thật sự xin lỗi, cô không sao chứ?”

Chu Trác Phỉ xoa nhẹ vai, quả thực cô không thấy đau. Điện thoại vẫn cầm trên tay, trong túi cũng không có gì dễ vỡ, thấy thái độ đối phương thành khẩn, cô liền phất tay tỏ ý không sao.

Người đàn ông đội mũ sụp xuống thấp, không nhìn rõ lông mày hay mắt, thậm chí bóng tối còn che phủ đến sống mũi của anh, chỉ để lộ đường viền cằm sắc nét.

Thêm vào đó, gu ăn mặc của đối phương cũng không tệ, phong cách thời thượng, dáng vẻ bí ẩn như vậy khiến cô lập tức liên tưởng đến những ngôi sao cải trang ra phố.

“Thật sự xin lỗi, nhưng tôi có việc gấp phải đi ngay. Nếu đồ của cô có hư hỏng gì, cô có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

Đối phương chân thành xin lỗi, rút từ túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Chu Trác Phỉ.

Cô nhận lấy xem qua, thiết kế danh thiếp cực kỳ đơn giản, nền trắng chữ đen, chỉ có một cái tên Giang Thận và một dãy số điện thoại.

Danh thiếp tuy đơn giản nhưng không hề sơ sài, chất liệu giấy và phông chữ đều được chọn lựa kỹ càng, không phải loại rẻ tiền in ở các cửa hàng ven đường.

Khi mới vào phòng hành chính, Chu Trác Phỉ từng phụ trách in danh thiếp cho nhân viên.

Công ty quy định danh thiếp của nhân viên sẽ có thiết kế và chi phí in ấn khác nhau tùy theo cấp bậc chức vụ nên cô đã phải học hỏi rất nhiều về các loại giấy và kỹ thuật in.

Dựa vào chút hiểu biết nửa vời của mình, cô cũng nhận ra chi phí của tấm danh thiếp này không hề thấp.

Thấy cô nhận danh thiếp, đối phương lại xin lỗi thêm mấy câu rồi rời đi. Chưa đi được bao xa, anh đã lại chạy tiếp, trông có vẻ thực sự có việc gấp.

Chu Trác Phỉ nhìn theo bóng dáng người đàn ông rồi cất danh thiếp đi.

Chiếc túi này cô chỉ mua qua mạng để dùng đi làm, giá không cao, lại đã đeo hơn nửa năm, vốn dĩ nó cũng có chút mòn nên cô chẳng phân biệt nổi tổn hại này có phải do vừa nãy không.

Nhưng cô cũng chẳng định kiểm tra kỹ, chỉ cần thấy túi còn dùng được là xong.

Còn việc liên hệ gì đó, lại càng không cần thiết.

Dù vậy, chuyện này vẫn khiến Chu Trác Phỉ cảm thấy khá thú vị. Cô vừa than vãn cuộc sống mình như vũng nước tù đọng, bây giờ liền gặp ngay một sự kiện nhỏ bất ngờ.

Thời tiết hôm nay không quá nóng cũng không quá lạnh, người đội mũ chỉ có thể là những tín đồ thời trang hoặc người chưa kịp gội đầu ngày hôm qua.

Lẽ nào thật sự là một ngôi sao nào đó?

Nhưng người nổi tiếng thì ai lại mang theo danh thiếp chứ?

Chu Trác Phỉ càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, cuối cùng cô không nhịn được mà lấy điện thoại tra cứu cái tên Giang Thận, nhưng chẳng tìm được thông tin hữu ích nào, có vẻ cô đã nghĩ quá nhiều rồi.

Thấy sắp đến giờ trà chiều, Chu Trác Phỉ rủ Chiêm Tử Lãng xuống lầu làm việc.

Cả tòa nhà đều thuộc tập đoàn Hoàn Vũ, ngoài khu văn phòng còn có nhiều khu vực khác. Ví dụ, tầng bốn là khu triển lãm, tầng mười bốn là khu nghỉ ngơi, nhân viên có thể vừa ngắm toàn cảnh từ trên cao, vừa thưởng thức trà chiều.

Những ai không muốn di chuyển cũng có thể lấy phần của mình ngay trên tầng làm việc và thưởng thức tại chỗ.

Việc lựa chọn và phát trà chiều cũng là một phần công việc thường ngày của Chu Trác Phỉ, nên cứ cách vài ngày cô lại xuống xem xét phản hồi của mọi người.

Hôm nay hai người xuống khá sớm, khu nghỉ ngơi chưa đông lắm. Chu Trác Phỉ đang kiểm tra danh sách, thấy Chiêm Tử Lãng đứng ngáp dài bên cạnh liền hỏi:

“Muốn nhận nhiệm vụ không?”

“Dĩ nhiên là muốn!” Chiêm Tử Lãng phấn chấn hẳn lên, “Làm gì đây chị?”

Chu Trác Phỉ tiện tay chỉ vào khay bánh cupcake, “Nếm thử xem vị thế nào.”

“Hả?” Chiêm Tử Lãng tròn mắt, “Chuyện này cũng gọi là nhiệm vụ à?”

“Sao lại không tính chứ? Chúng ta cũng phải có trách nhiệm với vị giác của đồng nghiệp mà.” Chu Trác Phỉ hùng hồn nói.

Dưới sự thúc giục của cô, Chiêm Tử Lãng đành cầm lấy một miếng bánh, cắn một miếng.

“Thấy sao?”

Giây tiếp theo, chỉ thấy Chiêm Tử Lãng nhăn mày lại, Chu Trác Phỉ thấy vậy thì còn gì không hiểu nữa, “Không ngon à?”

Đối phương còn muốn nói giảm nói tránh, ấp úng bảo: “Cũng được.” Cậu biết hôm qua mình thể hiện không tốt nên bèn cắn răng, một hơi nhét nốt chỗ bánh còn lại vào miệng, nhai qua loa vài cái rồi nuốt xuống.

Vị ngọt ngấy lập tức xộc thẳng lên óc, Chu Trác Phỉ thấy vậy liền đưa ngay một chai trà cho cậu để bớt ngán.

“Ăn không quen thì đừng ép bản thân chứ.”

Câu này cô đã định nói từ trước, tiếc là Chiêm Tử Lãng hành động quá nhanh, không kịp cho cô cơ hội.

Chiêm Tử Lãng cười hì hì, để lộ vẻ ngốc nghếch, “Lãng phí thức ăn thì không tốt mà.”

Chu Trác Phỉ nghe vậy thì không khỏi có chút thay đổi suy nghĩ về Chiêm Tử Lãng.

Bỏ qua thái độ làm việc, tính cách của Chiêm Tử Lãng thực ra cũng không tệ, ngoại hình lại ưa nhìn, chỉ cần cô không quá để tâm, một tháng này cũng dễ dàng trôi qua thôi.

Sau khi kiểm kê xong, cô và Chiêm Tử Lãng ngồi vào một góc trong phòng nghỉ, chờ đồng nghiệp đến lấy trà chiều.

Không có gì làm, hai người bắt đầu trò chuyện.

Công việc thì chẳng có gì để nói, chuyện đời tư lại quá riêng tư, cuối cùng chủ đề vẫn xoay quanh trò chơi mà cả hai cùng yêu thích.

Nói chuyện một hồi, Chu Trác Phỉ phát hiện Chiêm Tử Lãng đúng là một game thủ kỳ cựu, cả hai đều đã gắn bó với trò chơi này từ lâu, thậm chí còn có quan điểm giống nhau đến kỳ lạ trong nhiều vấn đề.

Điều này cũng khiến Chiêm Tử Lãng cảm thấy Chu Trác Phỉ gần gũi hơn.

Còn gì vui hơn khi tìm được một “đồng đạo” trong môi trường mới chứ?

Cậu cảm thán: “Nhưng mà chị Chu này, con gái thích chơi game như chị thực sự hiếm thấy đấy.”

Chu Trác Phỉ nhìn cậu bằng ánh cười như không cười, hỏi: “Chẳng lẽ cậu cũng định nói mấy lời đầy định kiến đấy hả?”

Còn trẻ mà sao suy nghĩ cũ kỹ thế nhỉ?

Chiêm Tử Lãng vội vàng xua tay: “Không không, em chỉ cảm thán thôi, vì bạn bè em đều không thích chơi game. Ngoài mạng ra, rất khó để gặp được người chơi game trong đời thực, hoàn toàn không có ý gì khác!”

“Vậy bạn cậu thích làm gì? Nhậu nhẹt quán bar? Mua sắm du lịch?”

Nói xong, Chu Trác Phỉ cảm thấy lời mình không được thỏa đáng lắm, bèn lập tức xin lỗi Chiêm Tử Lãng.

“Xin lỗi nhé, hình như tôi cũng có định kiến mất rồi. Nhưng trong trí tưởng tượng hạn hẹp của tôi, tôi thấy người có tiền đều sống như vậy.”

“Thật ra chị nói cũng đúng, quả thực có không ít người như vậy…” Chiêm Tử Lãng chợt nhận ra điều gì, lập tức dừng lại, “Khoan đã, chị vừa nói có tiền?”

“Chính là người có tiền như cậu đấy.” Chu Trác Phỉ vừa nói xong, liền thấy đối phương lộ ra vẻ mặt “xong đời rồi”, không khỏi cảm thán: “Cậu không nghĩ là tôi nhìn ra được à?”

“Nói thật, em không nghĩ vậy, em cảm thấy mình cũng khá kín đáo mà.” Chiêm Tử Lãng gãi đầu, cậu tự biết bản thân vào công ty nhờ quan hệ là không hay nên vẫn luôn cố gắng giữ thái độ khiêm tốn.

Hôm qua thấy Chu Trác Phỉ có vẻ không ưa mình, cậu còn nghĩ mình che giấu khá tốt.

Không ngờ vừa mới đắc ý chưa bao lâu đã bị lật tẩy, cậu càng nghĩ càng thấy lạ, rốt cuộc là hớ ở đâu nhỉ?

“Cậu đúng là rất kín đáo, nhưng tiền thì không giấu được đâu.” Chu Trác Phỉ gõ gõ vào cổ tay mình.

Chiêm Tử Lãng thuận thế cúi đầu, nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay, “Nhưng cái này cũng không đắt lắm mà.”

“Cậu nhìn thử xem có bao nhiêu người trong phòng mình đeo đồng hồ?” Chu Trác Phỉ giơ cổ tay trống trơn của mình ra trước mặt Chiêm Tử Lãng, “Một thực tập sinh mà có thể thay đồng hồ mỗi ngày, tôi cũng chẳng cần nói đến bộ vest trên người cậu đắt thế nào nữa.”

“Thì ra là vậy.”

Chiêm Tử Lãng thực sự tâm phục khẩu phục, từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng tiếp xúc với những người được gọi là “bình thường” theo đúng nghĩa nên nhận thức về họ cũng có hạn.

“Chẳng lẽ ai cũng nhìn ra rồi?”

Chu Trác Phỉ không trả lời thẳng, chỉ nhếch mép cười đầy ẩn ý, như thể đang nói: “Cậu nghĩ sao?”

Chiêm Tử Lãng hoàn toàn chán nản, “Được rồi, thế chị Chu, em có thể nói thật một câu không?”

“Cậu nói đi.”

“Em thấy cái bánh đó thực sự rất dở.” Chỉ cần nhớ lại mùi vị của nó, hai hàng lông mày của Chiêm Tử Lãng lập tức nhíu lại.

Chu Trác Phỉ không nhịn được bật cười, “Tôi sớm đã nhìn ra rồi.”

“Cả đời này em chưa từng ăn cái bánh nào dở đến vậy.” Chiêm Tử Lãng lầm bầm một câu.

Lúc này, khu vực nghỉ ngơi đã tụ tập không ít nhân viên, Chu Trác Phỉ vội vã ngăn cậu lại: “Nhỏ tiếng thôi.”

Chiêm Tử Lãng biết mình lỡ lời, lập tức im bặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play