“Không sao, lát nữa cậu giao mấy thứ này cho đồng nghiệp hôm qua đã nhận đồ là được. Giờ cứ thu dọn trước đi, tí tôi có việc giao cho cậu làm.”
“Được ạ.”
Chiêm Tử Lãng nhanh chóng bắt tay vào đổi đồ, đám đồng nghiệp xung quanh bị đống linh kiện này thu hút liền vây lại tìm hiểu. Cậu cũng rất thoải mái chia sẻ kinh nghiệm sử dụng.
Đối mặt với một nhóm đồng nghiệp gần như xa lạ, cậu không hề lúng túng mà vẫn thể hiện sự tự tin, tự nhiên.
Trạng thái thả lỏng này khiến Chu Trác Phỉ vô cùng ngưỡng mộ. Giờ cô có thể làm được như vậy, nhưng hồi mới vào công ty thì chẳng thể sánh bằng Chiêm Tử Lãng.
Cô quay lại bàn làm việc, thấy bạn thân Đỗ Ngu gửi tin nhắn hỏi có muốn đi ăn trưa cùng không.
Công việc của Đỗ Ngu thường xuyên phải ra ngoài nên mỗi lần đi ngang qua Hoàn Vũ, cô ấy đều tranh thủ hẹn Chu Trác Phỉ ăn trưa.
Tất nhiên Chu Trác Phỉ vui vẻ đồng ý. Đến trưa, cô bảo Chiêm Tử Lãng đi ăn cùng Diệp Như. Với tài ăn nói sáng nay của cậu, chắc chẳng cần lo ngại chuyện ngại ngùng hay sợ người lạ.
Còn cô thì đến một quán ăn quen gần công ty, Đỗ Ngu đã đợi sẵn bên trong.
Hai người gặp nhau không thể thiếu màn trò chuyện dạo đầu. Trong lúc chờ đồ ăn, Đỗ Ngu hào hứng lấy điện thoại ra, bấm vài cái rồi đưa cho Chu Trác Phỉ:
“Cho cậu xem thứ này hay lắm.”
“Gì vậy? Tác giả cậy thích lại ra truyện mới à?”
Chu Trác Phỉ nhận lấy, thấy trên màn hình là một bức ảnh chụp một chàng trai trẻ, đeo mặt nạ kiểu dáng cầu kỳ, chỉ lộ ra đôi mắt.
“Cosplay gì đây?”
“Không phải, chỉ là phong cách cá nhân thôi.”
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Đỗ Ngu, dựa vào hiểu biết của mình, Chu Trác Phỉ lập tức ngửi thấy mùi bất thường.
“Người này là ai? Chuyện gì đây?”
“Hehe…” Đỗ Ngu ngại ngùng cười: “Mới yêu gần đây, mình kể với cậu đầu tiên đấy.”
“OHHHH!!”
Chu Trác Phỉ lập tức chăm chú quan sát kỹ hơn. Cô lướt màn hình, phát hiện có thêm vài tấm khác, bối cảnh thay đổi nhưng người trong ảnh vẫn đeo mặt nạ hoặc đồ che mặt, tạo dáng cực ngầu.
“Còn che mặt nữa à.” Cô trả điện thoại, tò mò hỏi: “Hai người quen nhau thế nào?”
“Tháng trước mình đi hội chợ thì gặp anh ấy, trong giới cũng khá có tiếng đó.”
“Oh~ Thế có ảnh nào không đeo mặt nạ không? Che thế này ai mà nhìn ra được?”
“Anh ấy không hay chụp ảnh riêng tư, lần sau mình dẫn người thật cho cậu xem.” Đỗ Ngu tự tin nháy mắt, “Nhưng cậu phải tin vào mắt nhìn của mình, mình không yêu trai xấu đâu.”
“Haha, cái này thì mình tin cậu thật.”
Đỗ Ngu thuộc kiểu đẹp sắc sảo, hồi đại học, cô thường cosplay mấy nhân vật nữ thần khiến Chu Trác Phỉ mê mệt.
Gu trai của cô lúc nào cũng cao, mấy người yêu cũ đều là các soái ca có nét riêng, đứng chung với cô phải gọi là xứng đôi vừa lứa.
“Đừng chỉ tin mình, thế còn cậu? Cậu cũng độc thân hơn ba năm rồi nhỉ?”
Chu Trác Phỉ sửa lại: “Bốn năm.”
Đỗ Ngu cạn lời: “Cậu còn nhớ rõ thế?”
“Tất nhiên, ngày chia tay vui thế sao quên được.” Cô bình thản nhấp ngụm nước, “Lẽ ra mình nên kỷ niệm ngày này mỗi năm mới đúng.”
“Thôi đi! Chuyện xui xẻo thế mà còn kỷ niệm gì nữa.” Đỗ Ngu xua tay, cố lảng sang chuyện khác. “Mà nói thật nhé, công ty cậu cũng là tập đoàn lớn, đông nhân viên thế mà không có ai khiến cậu rung động à?”
Chu Trác Phỉ ngước lên, bình thản nhìn cô ấy nhưng giọng nói đầy khinh bỉ: “Công ty? Đồng nghiệp á?”
Đỗ Ngu ngơ ngác: “Công ty mày cậu yêu đương à? Mình nhớ đâu có vụ đó?”
“Khoan đã, đi làm đã đủ chán rồi, ai rảnh để có cảm tình với đồng nghiệp chứ?”
“Có cần cực đoan vậy không? Công ty mình đồng nghiệp thân thiện lắm.”
“Có lẽ do tính chất công việc khác nhau. Nhưng với mình, trai đẹp dù có đẹp đến đâu, chỉ cần mở miệng bàn chuyện công việc là hết đẹp, chỉ còn hai loại người: đồng nghiệp hợp tác và đồng nghiệp không hợp tác.”
Đỗ Ngu tặc lưỡi: “Cậu bị công việc vùi dập đến nguội lạnh rồi. Nhưng ngoài đồng nghiệp thì còn sếp, giám đốc nữa mà? Mình thấy tổng giám đốc bên mày cũng đẹp trai đó, bữa trước đi ngang sạp báo còn thấy ảnh anh ta trên bìa tạp chí.”
Chu Trác Phỉ buột miệng: “Tổng giám đốc Lăng đúng là đẹp, nhưng anh ta là nam chính mà, đẹp không phải chuyện đương nhiên sao?”
Đỗ Ngu ngạc nhiên: “Anh ta là nam chính, vậy nữ chính là ai?”
Chu Trác Phỉ lập tức ngậm miệng, sao tự dưng lại buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu thế này?!
Chắc chắn là do hôm qua nghĩ quá nhiều về tình tiết truyện nên mới như vậy.
Cô ho nhẹ hai tiếng, cố tỏ ra thờ ơ: “Dù sao nữ chính cũng không phải mình mà cũng chẳng phải cậu, chẳng liên quan gì đến bọn mình.”
Đỗ Ngu hoàn toàn đồng tình: “Nói cũng đúng, nếu bọn mình mà ở trong tiểu thuyết, chắc cũng chỉ là mấy nhân vật quần chúng trốn trong góc buôn chuyện thôi.”
Vừa nói xong, cô liền thấy Chu Trác Phỉ hơi nhếch miệng, trông như đang cười khổ.
“Biểu cảm gì đấy?”
“Không có gì, mình thấy cậu nói đúng lắm.”
Đỗ Ngu bật cười, rồi lại thở dài: “Nói thật chứ, có những lúc đi làm mệt mỏi, mình thường hay suy nghĩ vẩn vơ.”
“Nghĩ gì cơ?”
“Mình nghĩ không biết có ngày nào tự dưng có người tìm đến mình, bảo mình phải thừa kế khối tài sản hàng tỷ của một họ hàng xa, hoặc có một tên nhà giàu không có mắt nào đấy chịu bỏ tiền bao nuôi mình chẳng hạn.”
Đỗ Ngu nhún vai, giọng điệu thẳng thắn, ánh mắt còn lấp lánh đầy khao khát làm giàu: “Mình thật sự rất muốn một đêm phất lên, chỉ cần ngồi hưởng thụ thôi.”
Chu Trác Phỉ vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy, vẻ mặt đầy thương cảm: “Vậy kiếp này chắc không có cơ hội rồi, bọn mình cố gắng đầu thai tốt hơn vào kiếp sau vậy.”
Thế nên, đôi khi Chu Trác Phỉ nghĩ rằng làm nhân vật quần chúng cũng không sao cả. Dù sao thì trên đời còn nhiều người thậm chí đến cả tên cũng chẳng được nhắc tới. Trong khi đó, cô không chỉ có “màn xuất hiện” mà còn có một công việc ổn định.
Vậy thì cô còn gì để phàn nàn nữa chứ?
Đang nói chuyện, Đỗ Ngu bỗng nhớ ra gì đó, cô liền lục trong túi xách, lấy ra một túi vải nhung nhỏ hơn bàn tay, rồi rút từ trong đó ra một bộ bài tarot.
“Hôm nay mình mang bài theo, có muốn thử không?”
Đỗ Ngu rất thích thử những thứ mới mẻ. Dạo gần đây cô ấy có hứng thú với chủ đề huyền bí nên đã mua sách và bài tarot về tự học.
Thật ra Chu Trác Phỉ không hứng thú lắm nhưng cô không muốn làm bạn thân cụt hứng nên vẫn giả vờ phối hợp.
Đỗ Ngu tỏ ra rất chuyên nghiệp, cô xào bài, chia bài, sau đó hỏi Chu Trác Phỉ: “Có vấn đề gì đang làm cậu băn khoăn không? Hoặc có chuyện gì khó quyết định không?”
Chu Trác Phỉ lắc đầu: “Cậu biết tính mình rồi, mình không hay lăn tăn mấy chuyện này đâu.”
“Vậy… mình xem vận may gần đây cho cậu nhé?”
Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của Đỗ Ngu, Chu Trác Phỉ chọn một lá bài từ bộ bài. Khi lật ra, trên mặt thẻ là hình một người đàn ông và một người phụ nữ đứng đối diện nhau, mỗi người cầm một chiếc cốc vàng.
Cô hoàn toàn không hiểu gì, chỉ có thể nhìn Đỗ Ngu bằng ánh mắt dò hỏi.
Chỉ thấy Đỗ Ngu nhìn lá bài mà hai mắt sáng rực, vẻ mặt đầy phấn khích: “Wow! Là Hai Cốc này!”
“Có thể nói gì đó mà mình hiểu được không?”
“Chờ tí.” Đỗ Ngu hăng hái lấy từ trong túi ra một cuốn sách giải nghĩa bài tarot, lật mục lục tìm kiếm một hồi, rồi chỉ vào phần nội dung, cô nói với Chu Trác Phỉ:
“Lá bài này mang ý nghĩa rất tốt. Nếu xét về công việc, nó có nghĩa là cậu sẽ hợp tác vui vẻ với đồng nghiệp, quan hệ hài hòa. Về sức khỏe thì cậu cũng rất ổn định. Còn về tình cảm…”
Cô cố tình nói chậm lại, nhấn mạnh từng chữ:
“Có thể sẽ có đột phá trong chuyện tình yêu đấy~ Lá bài này còn có biệt danh là Người Yêu Nhỏ, biết đâu cậu sắp gặp được đối tượng khiến tim đập thình thịch rồi?”
Đỗ Ngu hào hứng bao nhiêu thì Chu Trác Phỉ lại thờ ơ bấy nhiêu. Trong đầu cô chỉ toàn suy nghĩ: Làm gì có chuyện đó.
Cuộc sống của cô bằng phẳng đến mức không có lấy một gợn sóng, y như một vũng nước đọng. Nếu đột nhiên xuất hiện một đối tượng khiến cô rung động thì chẳng phải đời cô sẽ biến thành phim thần tượng à?
“Sao có thể chứ?”
“Tại sao không thể? Cậu thử nghĩ kỹ xem, gần đây công ty có đồng nghiệp mới nào không? Hoặc cậu có quen biết ai mới không?”
Chu Trác Phỉ khựng lại một chút. Cô tất nhiên sẽ không lôi Chiêm Tử Lãng vào vụ này, chỉ thản nhiên nói: “Cái này quá vô lý, công ty mình ngày nào cũng có người mới, vậy kiểu gì cũng có thể ghép vào lời cậu nói.”
“Đừng có kháng cự thế chứ, ý nghĩa của lá bài này chỉ đơn giản là khuyến khích cậu cởi mở hơn, đừng thấy đồng nghiệp nam bắt chuyện với cậu mà lập tức nghĩ người ta đang cố tiếp cận riêng.”
Nói xong, Đỗ Ngu bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng với thái độ “phá mood” của Chu Trác Phỉ.
Chu Trác Phỉ lẩm bẩm: “Thì vốn là như vậy mà.”
“Với cái suy nghĩ này thì cậu ế cũng chẳng oan đâu.” Đỗ Ngu vừa lẩm bẩm vừa thu dọn bài, “Hồi đại học cậu đâu có ru rú thế này?”
“Mình thấy cuộc sống bây giờ rất ổn mà, ăn uống không phải lo, không ai quản thúc, chỉ thỉnh thoảng bị cha mẹ lải nhải vài câu…” Chu Trác Phỉ dừng lại một chút rồi bổ sung, “Không nghe là được.”
“Cha mẹ cậu như thế mà đã gọi là lải nhải á? Họ chỉ bảo nếu gặp người phù hợp thì cứ thử tìm hiểu thôi, thế còn nhẹ nhàng chán. Nhìn sang cha mẹ mình mà xem?” Đỗ Ngu bực mình đảo mắt, ước gì cô có thể đổi cha mẹ với Chu Trác Phỉ.
“Cha mẹ cậu vẫn giục cậu đổi việc à?”
“Còn phải nói, họ chê công việc của mình, bảo nếu không ổn thì về nhà, rồi họ sẽ giới thiệu cho mình một công việc ổn định hơn.”
Đỗ Ngu cười khổ: “Trong mắt họ, kiếm được bao nhiêu tiền cũng là hão huyền, về nhà tìm một công việc có biên chế mới là chắc ăn nhất. Cậu không biết tâm trạng của mình phức tạp cỡ nào khi nghe họ bảo mình nghỉ việc để về quê làm công việc lương hai nghìn tệ đâu, hóa ra lúc cạn lời quá người ta thật sự có thể bật cười.”
Hai người bạn nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài.
“Khó thật.”
“Thảm thật.”