Đối phương đang chơi rất nhập tâm, hoàn toàn không để ý phía sau còn có người đứng đó. Chu Trác Phỉ chỉ có thể ho nhẹ một tiếng.

Chiêm Tử Lãng nghe thấy động tĩnh thì phản ứng rất nhanh, cậu nhấn hai cái trên bàn phím, giao diện dò mìn lập tức biến mất.

"Cậu..." Chu Trác Phỉ định nói đôi câu, nhưng nghĩ lại, cô thật sự cần phải nói sao?

Lỡ đâu đến lúc đó lại đắc tội với người ta, để Chiêm Tử Lãng quay đầu đi mách lẻo thì phiền.

Nhưng không nói gì thì lại không hợp với phong cách của cô. Rõ ràng là đối phương biểu hiện không tốt, tại sao cuối cùng người phải băn khoăn lại là cô?

Chiêm Tử Lãng chờ mãi không thấy Chu Trác Phỉ nói tiếp, trong lòng cậu có chút bất an, chẳng lẽ mình sắp bị mắng sao?

Cậu nhỏ giọng hỏi: “Chị Chu?”

Cậu không biết rằng, chỉ trong hơn mười giây này, suy nghĩ của Chu Trác Phỉ đã dao động không biết bao nhiêu lần giữa tận tụy với công việc và nguy cơ mất việc.

Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, hỏi: “Cậu đọc sổ tay nhân viên đến đâu rồi?”

Chiêm Tử Lãng có chút chột dạ, giọng điệu lảng tránh: “Chắc khoảng mười mấy trang đầu.”

"Đừng đọc mấy trang đó nữa, lật sang chương chín đi." Nói xong, Chu Trác Phỉ lập tức quay người đi về phía văn phòng của Diệp Như.

Chỉ cần giao quyền quyết định vấn đề này cho người khác, vậy thì cô không cần bận tâm nữa!

Chiên Tử Lãng lập tức mở sổ tay nhân viên, lật đến mục lục thì nhìn thấy tiêu đề chương chín—Quy tắc ứng xử và kỷ luật nhân viên.

Chu Trác Phỉ đến văn phòng Diệp Như, vừa ngồi xuống, cô đã đi thẳng vào vấn đề, báo cáo tình hình một lượt, cuối cùng không quên than thở, khó xử mà oán trách: “Chị Diệp, chuyện này phải quản thế nào đây? Em có thể quản không?”

Diệp Như cười hỏi: “Mới thế mà đã thấy khó rồi à?”

Chu Trác Phỉ thành thật gật đầu: “Ừm, không dám quản, sợ người ta quay lại mách lẻo, ngày mai bị phê bình thì khổ.”

“Đừng sợ, đừng nhát thế chứ. Đã vào phòng hành chính thì phải phục tùng quản lý, cứ xử lý theo đúng quy định là được.”

"Được, em biết rồi." Có câu này của Diệp Như, Chu Trác Phỉ cũng thấy yên tâm hơn nhiều.

“Thế em thấy cậu ta chơi game, cuối cùng xử lý thế nào?”

“Em bảo cậu ta xem chương chín của sổ tay nhân viên trước.”

Diệp Như khựng lại một chút rồi mới nhớ ra tiêu đề chương chín, không nhịn được bật cười: “Em phê bình khéo ghê nhỉ, chị còn tưởng em không dám nói cơ.”

“Đúng là không dám nói, nhưng mà không nói thì lại cứ thấy sai sai.”

"Không sao đâu." Diệp Như khích lệ: “Em làm đúng rồi, cứ mạnh dạn lên, chỉ cần làm theo quy định, em đứng về phía lý lẽ thì không có gì phải sợ cả.”

Công ty nhỏ có thể dựa vào quan hệ, nhưng ở công ty lớn thì không dễ dùng chiêu đó.

Không phải quan hệ ở đây không có tác dụng, mà là vì bè phái đan xen, quyền lực chồng chéo, ai cũng có mạng lưới riêng nên quy định mới là chuẩn mực công bằng nhất.

“Nếu vẫn chưa yên tâm, em tìm cơ hội than thở với thư ký Tiêu đi. Anh ấy biết chuyện thì chắc chắn sẽ nói với Tổng giám đốc Lăng.”

"Thư ký Tiêu..." Chu Trác Phỉ vừa nghe thấy cái tên này thù trong đầu lập tức hiện lên chuyện vừa rồi, suy nghĩ chậm đi một nhịp, không kịp đáp lại ngay.

“Hửm? Thư ký Tiêu làm sao?”

"Không có gì." Chu Trác Phỉ vội ho khan mấy tiếng, che giấu sự bối rối. “Em vừa lên tầng thượng rồi, có cơ hội thì nói sau.”

Diệp Như không nhận ra điều khác thường, chỉ tiếp tục bàn chuyện công việc với Chu Trác Phỉ.

Khi quay lại khu làm việc, Chu Trác Phỉ cố ý đi ngang qua chỗ Chiêm Tử Lãng, cô thấy màn hình máy tính của đối phương đang hiển thị trang sổ tay nhân viên.

Chu Trác Phỉ âm thầm gật đầu, dù đối phương có thật sự đọc hay không, ít nhất thái độ vẫn chấp nhận được.

Thêm cả những lời của Diệp Như, tâm trạng cô đã thoải mái hơn nhiều.

Trước khi tan làm, Chu Trác Phỉ dẫn Chiêm Tử Lãng đi chấm công, đối phương đề nghị muốn trao đổi phương thức liên lạc với cô.

Chu Trác Phỉ tất nhiên là cho nhưng cũng đặc biệt nhắc nhở: “Ngoài giờ làm đừng trao đổi công việc.”

“Tôi có một tật xấu, cứ tan làm là không thích nhìn điện thoại, nên việc liên quan đến công việc nhất định phải nói rõ với tôi trong giờ làm, hết giờ rồi thì cậu không tìm được tôi đâu.”

"OK, em biết rồi." Chiêm Tử Lãng thoải mái đáp lời, sau đó chắc nịch nói với cô: “Chị Chu chắc chắn rất thích chơi game nhỉ?”

“Hửm? Sao cậu biết?”

“Em thấy cốc của chị là hàng lưu niệm của The Elder Scrolls, em cũng khá thích trò này.”

Chiếc cốc đó là năm ngoái Đỗ Ngu tặng cô, chỉ in một biểu tượng kinh điển trong game. Nếu không phải là người chơi thực thụ thì rất khó nhận ra.

"Thật ra chỉ chơi cho vui thôi." Chu Trác Phỉ nói hờ hững, không muốn bàn sâu hơn về chủ đề này.

Cô chấm công xong thì lập tức vẫy tay chào Chiêm Tử Lãng: “Tôi tan làm đây, bye bye~”

Muốn kết thân với cô á? Không dễ đâu!

Vừa bước vào khu chung cư, Chu Trác Phỉ liền chạm mặt Sầm Hoan đi tới từ phía đối diện.

Đối phương đeo ba lô, dáng vẻ vội vã.

Chu Trác Phỉ chào cô ấy, tiện miệng hỏi: “Giờ này cô đi đâu đấy?”

Sầm Hoan bất đắc dĩ thở dài: “Có đồng nghiệp bị ốm, giám đốc gọi tôi đi làm thay.”

"Xui thế?" Chu Trác Phỉ lập tức đồng cảm, “Nhưng mà cô ở xa khách sạn thế, sao giám đốc các cô không gọi người nào ở gần hơn?”

Cô không rõ địa điểm làm việc cụ thể của Sầm Hoan, nhưng cô từng nghe cô ấy nói mỗi ngày phải đạp xe đi làm mất rất nhiều thời gian.

"Giám đốc anh ta..." Cầm Hoan ấp úng, dù cô cũng cảm thấy sắp xếp của giám đốc không hợp lý, nhưng ngại không muốn nói xấu người khác, chỉ đáp: “Có lẽ là vì tối nay có một buổi tiệc rượu quan trọng nên cần nhân viên lâu năm, thành thạo công việc.”

Chu Trác Phỉ chỉ có thể tiếp tục tỏ ý thông cảm: “Đi làm thật chẳng dễ dàng gì, cô mau đi đi.”

“Thế tôi đi trước nhé, bye bye.”

Tiễn Sầm Hoan xong, Chu Trác Phỉ vẫn còn cảm thán ngành dịch vụ thật không dễ sống, may mà Hoàn Vũ không có lắm rắc rối như vậy.

Thế nhưng, đi được vài bước, cô càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai, sao tình huống này lại quen thế nhỉ?

Hình như trong câu chuyện kia, mở đầu cũng là Sầm Hoan bị gọi đi làm phục vụ cho tiệc rượu đúng không?

Cô vội vã về nhà, lục tìm cuốn sổ tay ghi lại giấc mơ trước kia rồi lật xem.

Chu Trác Phỉ đã không ít lần hối hận vì khi đó không coi trọng giấc mơ nên không ghi chép toàn bộ nội dung ngay từ đầu.

Đến khi nhận ra có gì đó không đúng, cô mới muốn ghi lại nhưng nhiều chi tiết đã chẳng nhớ rõ nữa.

Trong sổ tay hiện tại chỉ ghi rằng Sầm Hoan sẽ gặp Lăng Dục trong tiệc rượu, sau đó cô ấy sẽ làm việc ở quán bar, và lần gặp lại Lăng Dục là một tháng sau đó.

Còn những gì xảy ra giữa khoảng thời gian đó…

Chu Trác Phỉ cố gắng nhớ lại, nhưng ba năm trước cô đã không thể nhớ được, huống hồ bây giờ còn bị công việc vắt kiệt sức lực.

Thử đi thử lại đều thất bại, cô dứt khoát từ bỏ. Biết nhiều thì có ích gì, cô đâu phải kiểu người giỏi luồn lách, chớp thời cơ để leo cao.

Nếu thực sự có tâm tư đó, cô đã không chỉ duy trì mối quan hệ hàng xóm với Sầm Hoan đến tận bây giờ rồi.

Còn về chuyện hóng hớt, ba năm qua nhiệt tình đã sớm bị bào mòn, hơn nữa nội bộ công ty cũng có không ít chuyện náo nhiệt kịch tính, cô chẳng nhất thiết phải bám lấy mỗi chuyện này.

Vậy nên, tâm thái của Chu Trác Phỉ hiện tại là "thuận theo tự nhiên", gặp thì xem một chút, nhưng tuyệt đối không tự chuốc phiền phức vào mình.

Nghĩ vậy, cô dứt khoát đặt sổ tay xuống, xoay người đi trêu mèo. Nhưng trong lòng cô vẫn không nhịn được mà suy nghĩ về chuyện này.

Thực ra buổi chiều cô có thể hỏi Tiêu Vọng một chút, bởi vì mỗi khi Lăng Dục tham dự sự kiện, anh đều đi cùng. Chỉ là lúc đó cô không nghĩ nhiều, thêm nữa lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên cũng không để tâm.

Ngoài ra, hình ảnh buổi chiều quá mức sốc, đến nỗi khi chơi game, mỗi lần thấy nhân vật có thân hình đẹp, cô đều không nhịn được mà so sánh với dáng người của Tiêu Vọng.

Cuối cùng rút ra kết luận—mô hình trong game đúng là hoàn hảo, nhưng bản thể ngoài đời thực thì gây chấn động hơn nhiều, sao kỹ thuật số có thể sánh với sinh vật carbon-based được chứ?

Trong lúc Chu Trác Phỉ đang chiến đấu kịch liệt trong game, Sầm Hoan lại đang bưng khay, len lỏi giữa các vị khách.

Mỗi lần làm phục vụ trong tiệc rượu, cô đều phải nâng cao cảnh giác gấp bội, quan sát bốn phương, lắng nghe tám hướng.

Nhưng cô thực sự quá mệt, tối qua vốn đã không ngủ ngon, hôm nay lại vội vã chạy đến điểm danh, chưa kịp thở đã phải thay đồng phục lên sàn.

Về tính chất bữa tiệc này và danh tính các khách mời, cô hoàn toàn không biết, cũng chẳng quan tâm.

Điều cô đang nghĩ lúc này là tủ lạnh ở nhà lạnh không đều, sau khi trừ tiền nợ và chi phí sinh hoạt từ lương tháng sau, liệu có còn dư ra chút nào để gọi người sửa không?

Nếu không sửa được, cô phải nhanh chóng dọn hết đồ trong tủ lạnh. Mặc dù biết chỉ cần nhờ Chu Trác Phỉ giúp đỡ, đối phương chắc chắn sẽ sẵn sàng nhưng cô không muốn phiền ai cả.

Cô đang mải suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý đến một bóng người từ đối diện đi tới.

Đến khi cô phản ứng lại, tất cả đã không kịp nữa…

Sáng hôm sau, Chu Trác Phỉ đến công ty, cô dự định giao cho Chiêm Tử Lãng vài việc, tránh để cậu lại rảnh rỗi chơi dò mìn.

Cô để ý hôm nay Chiêm Tử Lãng đổi bộ đồ khác, đồng hồ cũng đổi theo cho phù hợp, trên tay còn xách theo một túi đồ lớn.

"Chị Chu, buổi sáng tốt lành!" Đối phương vui vẻ chào cô, đồng thời lôi đồ trong cái túi khổng lồ ra.

Không chỉ có bàn phím, mà còn có chuột, lót chuột… Chẳng mấy chốc, bàn làm việc đã chất đầy các loại linh kiện máy tính.

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Chu Trác Phỉ, Chiêm Tử Lãng giải thích: “Hôm qua về nhà em nghĩ lại, đã đổi bàn phím rồi mà cảm giác cầm chuột kém quá cũng khó chịu. Đã đổi thì chi bằng mang luôn mấy thứ còn lại lên đây...”

Nói đến đây, cậu chợt nhớ ra, vội vàng hỏi Chu Trác Phỉ: “Chị Chu, cái này chắc không sao chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play