Trong khoảng thời gian còn lại, Chu Trác Phỉ tranh thủ xử lý công việc. Đến giờ nghỉ trưa, cô rủ Chiêm Tử Lãng cùng với Diệp Như đi ăn cơm tại căng tin.
Căng tin của Hoàn Vũ cũng là một trong những phúc lợi mà công ty tự hào. Không chỉ miễn phí cho nhân viên mà chất lượng món ăn cũng được đảm bảo.
Lấy đồ ăn xong, mọi người ngồi quây quần bên nhau. Chiêm Tử Lãng tò mò hỏi:
“Ban lãnh đạo cấp cao của công ty cũng ăn ở đây sao?”
“Ừm, công ty chúng ta chỉ có một căng tin, về lý mà nói thì ai cũng ăn ở đây. Nhưng nếu muốn, cậu có thể mang cơm theo hoặc ra ngoài ăn, dù sao thời gian nghỉ trưa cũng đủ mà.”
Chiêm Tử Lãng "ồ" một tiếng, sau đó lại tò mò hỏi tiếp:
“Vậy tổng giám đốc Lăng cũng ăn ở đây à?”
Đúng là đứa nhỏ này hỏi nhiều thật, Chu Trác Phỉ thầm nghĩ.
Nhưng đây cũng không phải bí mật gì nên cô đáp luôn:
“Tổng giám đốc Lăng khá bận nên hiếm khi đến đây. Nếu có ăn thì cũng chỉ là gọi đồ mang về văn phòng.”
Có điều, phần lớn thời gian anh ta chắc cũng không ăn ở công ty. Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán của Chu Trác Phỉ, bởi vì cô thường lên tầng cao nhất đưa tài liệu và phát hiện Lăng Dục hay vắng mặt.
“Thì ra là vậy.”
Diệp Như trêu ghẹo:
“Nếu cậu muốn gặp tổng giám đốc Lăng, buổi chiều cứ theo chị Chu đi đưa tài liệu, đảm bảo thấy ngay.”
Chiêm Tử Lãng cười gượng hai tiếng, vội vàng xua tay:
“Không không, em chỉ tò mò hỏi vậy thôi.”
Ban đầu, cậu chọn phòng hành chính chính là để tránh bị Lăng Dục soi mói, sao giờ lại tự chui đầu vào lưới được chứ?
Sau khi ăn xong, Chu Trác Phỉ chợp mắt một lát rồi tiếp tục công việc vào buổi chiều.
Xử lý xong những việc quan trọng, cô cầm tài liệu cần ký tên để đi hoàn thành quy trình, tiện thể lên tầng cao nhất lấy lại đơn thanh toán của mình.
Tầng cao nhất gần như là khu vực dành riêng cho Lăng Dục. Ngoài văn phòng tổng giám đốc ra, nó chỉ có vài phòng họp và văn phòng thư ký.
Điều này khá đúng với thiết lập trong tiểu thuyết.
Chu Trác Phỉ vẫn nhớ lần đầu tiên lên tầng này đưa tài liệu, cô đã căng thẳng đến mức nào.
Vừa bước ra khỏi thang máy là một hành lang dài tưởng chừng như không có điểm cuối. Ở cuối hành lang là một cánh cửa gỗ nặng nề, xa hoa. Dù là phong cách trang trí hay bầu không khí, nơi này đều hoàn toàn khác biệt so với các tầng văn phòng bên dưới.
Nhưng bây giờ, khi bước đi trên con đường này, cô đã bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn cảm thấy quen thuộc.
Chu Trác Phỉ đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cô là một không gian rộng rãi, chính giữa là khu vực trống, xung quanh là những cánh cửa phòng, mà ngay chính diện là văn phòng tổng giám đốc.
Bên ngoài có một chiếc bàn đặt hai kệ tài liệu: một bên để hồ sơ chờ ký, bên còn lại là tài liệu đã ký xong.
Cô tìm kiếm trong đống hồ sơ một lúc thì cuối cùng cũng thấy được đơn thanh toán của mình. Chu Trác Phỉ vừa định rời đi thì ánh mắt bất giác dừng lại ở cửa văn phòng thư ký gần đó.
Liếc mắt qua lớp kính ngăn cách, cô phát hiện Tiêu Vọng cũng không có ở đó.
Nếu anh ở đây thì cô cũng muốn trò chuyện đôi câu. Hôm qua Diệp Như đã dặn dò nên cô dự định nghe theo mà báo cáo tình hình với Tiêu Vọng.
Chu Trác Phỉ đang định quay đi, nhưng mới bước được hai bước thì bất ngờ nghe thấy tiếng cạch, giống như âm thanh của ổ khóa bị mở ra.
Cô theo phản xạ quay đầu lại, rất nhanh liền phát hiện cánh cửa phòng họp không xa đang mở ra một khe hở nhỏ.
Ban đầu, cô chỉ vô thức liếc nhìn, nhưng ánh mắt lập tức đông cứng tại chỗ.
Bên trong có một người đàn ông đang thay đồ.
Trên bàn họp là chiếc áo vest, anh vừa cởi xong sơ mi, để lộ phần thân trên trần trụi. Hiển nhiên, anh cũng không ngờ cửa lại mở ra.
Do đối phương đứng quay lưng về phía cửa nên Chu Trác Phỉ nhìn thấy hết toàn bộ.
Bờ vai rộng, đường nét cơ bắp trơn tru, vừa nhìn đã biết là người có thói quen tập luyện. Cơ thể rắn chắc nhưng không quá mức phô trương, mà là cảm giác khỏe mạnh vừa vặn, tràn đầy sức mạnh.
Khoan đã, đây là ai?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu thì ngay lập tức bị đè nén bởi một suy nghĩ khác—
So với việc tìm hiểu thân phận của người này, điều quan trọng hơn là cô nên chạy ngay để giả vờ như chưa nhìn thấy gì. Nếu không thì quá xấu hổ rồi!
Nhưng người đàn ông trong phòng cũng phản ứng rất nhanh. Nghe thấy động tĩnh, anh lập tức quay đầu lại, đồng thời dùng chiếc sơ mi trong tay che chắn cơ thể.
Chu Trác Phỉ kinh ngạc nhận ra, người đó lại là Tiêu Vọng?
Cô ngạc nhiên như vậy là vì sao nhỉ? Rõ ràng, người có khả năng xuất hiện ở đây cao nhất chính là Lăng Dục và Tiêu Vọng, nhưng cô lại vô thức loại trừ khả năng đó là Tiêu Vọng.
Có lẽ bởi vì Tiêu Vọng luôn mang lại ấn tượng nhã nhặn, cộng thêm vóc dáng cao gầy nên cô hoàn toàn không ngờ anh lại có thói quen tập luyện.
Tiêu Vọng cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Chu Trác Phỉ. Sau đó, ánh mắt anh rơi xuống cánh cửa vô cớ mở ra.
Chu Trác Phỉ theo phản xạ giơ hai tay lên, cố gắng chứng minh sự vô tội:
“Không phải em, em còn chưa chạm vào cửa mà!”
Tiêu Vọng vốn đang cảm thấy lúng túng, nhưng nghe cô nói vậy thì bất giác bật cười, sự căng thẳng trong không khí cũng giảm đi đôi chút.
Anh mỉm cười, bình thản trấn an cô:
“Chắc là lúc nãy tôi khóa cửa không kỹ, là do tôi không kiểm tra cẩn thận, không liên quan đến em.”
Thấy Tiêu Vọng không hiểu lầm mình, Chu Trác Phỉ cũng yên tâm hơn.
Nhưng mà tình huống hiện tại thực sự quá ngượng ngùng, đặc biệt là cô lại vô tình nhìn lướt qua bờ vai trần của anh thêm lần nữa, khiến cô không dám nhìn lung tung nữa.
Chu Trác Phỉ vội thu lại ánh mắt, cố ý nhìn sang hướng khác, rồi nhanh chóng đi ra cửa.
“Không sao, để em đóng cửa giúp anh.”
Sau khi đóng cửa, cô còn cố ý kiểm tra lại một lượt, tạo ra âm thanh thật lớn để đảm bảo rằng Tiêu Vọng có thể nghe thấy.
Chắc chắn cửa đã đóng chặt, cô mới yên tâm rời đi. Đồng thời, biểu cảm cũng không còn bị kiểm soát nữa, cô không khỏi thầm cảm thán, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên quá mức—không ngờ thư ký Tiêu nhìn có vẻ yếu ớt mà thân hình lại khá ổn đấy chứ.
Quả nhiên, vest có thể giúp che giấu khuyết điểm, nhưng cũng có thể giấu đi một vóc dáng đẹp.
Vừa đi vừa suy nghĩ, cô còn chưa bước ra khỏi cửa chính thì đã nghe thấy tiếng mở cửa từ phía sau.
“Tiểu Chu, đợi một chút.”
Chu Trác Phỉ quay đầu lại, thấy Tiêu Vọng đã mặc áo sơ mi, vội vàng đuổi theo.
Có lẽ vì quá gấp gáp nên anh vẫn chưa cài hết cúc áo, cổ áo hơi mở, lộ ra xương quai xanh và một phần ngực, yết hầu nhô lên thấp thoáng dưới cổ áo.
Chu Trác Phỉ lập tức thể hiện kỹ năng diễn xuất, cô giả vờ như không thấy gì, ánh mắt tập trung nhìn thẳng vào gương mặt anh: “Có chuyện gì sao?”
"Lúc nãy không tiện nói chuyện với em, em đến tìm tôi à?" Tiêu Vọng vừa nói vừa chú ý đến dáng vẻ có phần lúng túng của Chu Trác Phỉ, anh lập tức cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó bình tĩnh cài lại cúc áo.
Động tác của anh nhanh gọn, dứt khoát, sau khi cài xong còn chỉnh lại cổ áo, hoàn toàn không có chút bối rối nào.
"Em đến lấy đơn thanh toán chi phí." Chu Trác Phỉ bình tĩnh giơ tài liệu trong tay lên. “Cũng không hẳn là cố ý tìm anh, chỉ là tiện thể muốn nói với anh về chuyện thực tập sinh nếu anh có thời gian.”
Tiêu Vọng nhìn đồng hồ trên tay, hơi áy náy nói: “Hôm nay chắc tôi không có thời gian rồi, lát nữa tôi phải đi dự sự kiện cùng tổng giám đốc Lăng.”
Chu Trác Phỉ lập tức đáp: “Không sao, khi nào rảnh nói cũng được, anh cứ làm việc trước đi.”
Lăn lộn trong công ty vài năm, cô ít nhiều cũng hiểu được "nghệ thuật giao tiếp". Đừng thấy Tiêu Vọng khách sáo như vậy mà tưởng thật.
"Chuyện lúc nãy..." Tiêu Vọng thoáng dừng lại, anh đang suy nghĩ xem nên nói thế nào. Mặc dù quan hệ giữa anh và Chu Trác Phỉ khá tốt, nhưng bị cô bắt gặp trong tình huống đó vẫn khiến anh có chút không thoải mái.
Nhất là khi cô lại là hậu bối của anh.
Chu Trác Phỉ lập tức hiểu được ẩn ý trong lời anh, biết Tiêu Vọng lo lắng cô sẽ đi kể chuyện này ra ngoài, liền giơ tay làm động tác kéo khóa miệng: “Em chẳng thấy gì cả.”
Tiêu Vọng là người giữ vị trí quan trọng trong công ty, có không ít người dõi theo anh, cẩn trọng một chút cũng là điều dễ hiểu.
Chu Trác Phỉ không muốn rước phiền phức cho mình, cũng sẽ không gây rắc rối cho Tiêu Vọng.
“Vậy thì cảm ơn em.”
Chu Trác Phỉ lập tức nhập vai, tỏ vẻ ngơ ngác hỏi lại: “Hả? Cảm ơn em? Cảm ơn em chuyện gì?”
Tiêu Vọng khẽ mỉm cười, ánh mắt anh tràn đầy ý cười.
Anh quen biết Chu Trác Phỉ đã ba năm, tận mắt chứng kiến cô từ một người mới chân ướt chân ráo bước vào công ty đến bây giờ có thể xử lý công việc một cách thành thạo. Trong lòng không khỏi cảm khái, nhưng nhiều hơn cả là niềm vui khi thấy cô trưởng thành.
"Thôi, tôi không làm lỡ công việc của em nữa." Thấy hai người đã đạt được sự đồng thuận, Chu Trác Phỉ thức thời chủ động rời đi.
Tiêu Vọng đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi cô biến mất sau cánh cửa gỗ, sau đó mới quay người bước vào phòng họp nơi anh vừa thay đồ.
Một tiếng trước, anh nhận được thông báo đột xuất rằng tối nay sẽ phải cùng Lăng Dục tham dự một buổi tiệc rượu.
Đối với tình huống này, anh đã quá quen thuộc, trong văn phòng lúc nào cũng chuẩn bị sẵn áo sơ mi mới. Vừa rồi thấy thời gian đã sắp đến, anh liền tùy tiện tìm một phòng trống để thay đồ, không ngờ khóa cửa lại gặp vấn đề khiến anh bị Chu Trác Phỉ bắt gặp.
Tuy nhiên, trong sự nghiệp làm thư ký của mình, những chuyện như thế này cũng không phải điều gì quá hiếm hoi.
Tiêu Vọng thắt lại cà vạt, khoác áo vest lên, trước khi rời đi còn xoay tay nắm cửa kiểm tra một lượt. Dù hiện tại không phát hiện vấn đề gì nhưng để chắc chắn, anh vẫn quyết định báo cho đội sửa chữa, bảo bộ phận hành chính sắp xếp người đến kiểm tra.
Chu Trác Phỉ trở lại văn phòng, nhìn thấy Chiêm Tử Lãng đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, trông có vẻ rất nghiêm túc nhưng từ động tác rê chuột liên tục của cậu, cô có thể nhận ra rằng cậu đang rất chán.
Cô nhớ lại khi mình mới vào công ty cũng từng có cảm giác như vậy, đặc biệt là khi xung quanh ai nấy đều bận rộn, chỉ có mình là không có việc gì làm, liền cảm thấy cực kỳ lạc lõng, như thể bản thân không thuộc về nơi này.
Chu Trác Phỉ đang định bước đến hỏi han tình hình.
Nhưng khi cô vòng ra phía sau Chiêm Tử Lãng rồi nhìn vào màn hình máy tính của cậu ta thì lập tức sững sờ—cậu ta lại đang chơi dò mìn, hơn nữa còn ở mức độ khó, xem ra đã chơi được một lúc lâu rồi.
Khoan đã, cậu ta có cần ngang nhiên như vậy không chứ?!