Sầm Hoan thân thiện chào hỏi cô. Đối phương có dung mạo xinh đẹp, khí chất dịu dàng, dù chỉ mặc trang phục giản dị nhất, đứng trong hành lang tối tăm, cô ấy vẫn toát lên vẻ đẹp thanh thoát thoát tục.
Sầm Hoan lắc lắc túi nhựa trong tay: “Ban đầu tôi còn định đi tìm cô đây, tôi lại mang thêm ít cá hồi cho đạo diễn.”
“Cảm ơn nhé, lần trước đồ cô đưa tôi vẫn chưa ăn hết.”
“Không sao đâu, dù gì bếp khách sạn của bọn tôi cũng có nhiều thứ này, mà đồng nghiệp giờ chẳng ai muốn lấy nữa.”
Vừa nói chuyện, hai người vừa lên lầu. Khi leo đến tầng năm, Chu Trác Phỉ lấy chìa khóa mở cửa. Cửa vừa mở được một nửa, một bóng đen nhanh nhẹn liền xuất hiện ở cửa, đồng thời phát ra một tiếng kêu đáng yêu: “Meo~”
Vừa thấy bóng đen, giọng của Sầm Hoan cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng: “Đạo diễn, lâu rồi không gặp nhé~”
"Đạo diễn" là con mèo hoang mà Chu Trác Phỉ nhận nuôi. Thực ra, lần đầu tiên cô và Sầm Hoan nói chuyện cũng là vì nó.
Từ khi có hàng xóm mới chuyển đến, tâm trạng của Chu Trác Phỉ vẫn luôn phức tạp, vì cô không biết phải đối mặt với đối phương thế nào.
Nhưng do thời gian làm việc của Cận Hoan không cố định nên từ lúc chuyển đến, hai người vẫn chưa có cơ hội gặp nhau, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng đối phương ra vào qua cánh cửa không cách âm lắm.
Mãi đến một hôm trời mưa, khi tan làm về nhà, cô nhìn thấy một con mèo đen bé xíu trốn trong hành lang khu chung cư. Toàn thân mèo con đã bị ướt sũng, vừa run rẩy vừa phát ra tiếng kêu yếu ớt.
Chu Trác Phỉ nhìn mà thấy tội nghiệp, bèn về nhà lấy khăn để bọc mèo con đem về.
Đúng lúc cô vừa bọc mèo con xong định về nhà thì tình cờ gặp Sầm Hoan cũng có ý định tương tự. Thế là hai người nói chuyện với nhau lần đầu.
Chu Trác Phỉ hỏi Sầm Hoan có muốn nuôi con mèo này không, nhưng Sầm Hoan nói mình quá bận, không có thời gian chăm sóc. Cuối cùng, cô quyết định mang mèo về.
Ban đầu, cô chỉ định nuôi tạm vài ngày rồi tìm người nhận nuôi nhưng nuôi mãi nuôi mãi lại chẳng nỡ rời xa. Thế là cô đặt tên cho nó.
Hồi trước, gia đình cô không cho phép nuôi thú cưng. Bây giờ cô đã sống tự lập, vừa có thời gian vừa có tiền, vậy thì tại sao không làm điều mình muốn chứ?
Còn về cái tên "Đạo diễn", đó là kết quả của một ý tưởng bất chợt.
Bởi vì trong mơ, cô và nữ chính chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng giờ lại nhờ con mèo này mà có một mối liên kết kỳ diệu. Vì thế, cô mới đặt cái tên này.
Dù không thể nuôi “Đạo diễn” nhưng Sầm Hoan vẫn luôn quan tâm đến nó. Vì làm việc trong khách sạn, cô thường mang các phần cá vụn từ bếp về cho "Đạo diễn", còn Chu Trác Phỉ thì cho phép cô ấy chơi đùa với nó.
Chủ đề mà cô và Sầm Hoan bàn luận nhiều nhất đều xoay quanh mèo. Đối phương rất ít khi nhắc đến bản thân, còn Chu Trác Phỉ cũng ngầm hiểu mà không hỏi nhiều. Cứ như thế, hai người duy trì mối quan hệ hàng xóm kiêm bạn yêu mèo.
Sầm Hoan ngồi xổm trước cửa chơi với "Đạo diễn" một lúc rồi về nhà. Chu Trác Phỉ xử lý cá hồi, cất vào tủ lạnh rồi tiện tay làm vài món ăn đơn giản, ăn xong liền háo hức tiếp tục chơi trò chơi mà cô đang cày dở.
Thực ra, cô là một fan lâu năm của ACG. Cô và bạn thân Đỗ Ngu quen nhau từ câu lạc bộ đại học.
Sau khi tốt nghiệp, hai người chọn hai con đường hoàn toàn khác nhau.
Đỗ Ngu vào một công ty văn hóa chuyên tổ chức triển lãm truyện tranh, phải đi công tác khắp nơi, đến kỳ nghỉ lễ lại bận tối mắt. Còn cô thì trở thành nhân viên văn phòng làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều.
Ban đầu, cả hai từng hẹn nhau đi du lịch sau khi ra trường, nhưng vì lịch nghỉ không khớp nên đã trì hoãn suốt hai năm mà chưa thực hiện được.
Lúc mới đi làm, Chu Trác Phỉ rất ngưỡng mộ Đỗ Ngu, cô cảm thấy bạn mình đã theo đuổi được ước mơ, mỗi ngày đều làm điều mình thích. Còn cô thì không đủ dũng khí, cũng chẳng cưỡng lại nổi sức hấp dẫn của Hoàn Vũ.
Nhưng theo thời gian, cô nhận ra cả hai chỉ đang ghen tị lẫn nhau mà thôi. Ai cũng mắc kẹt trong "thành trì" của riêng mình.
Cô ghen tị với công việc tự do của Đỗ Ngu, còn Đỗ Ngu lại ghen tị với sự ổn định của cô. Nhưng cuối cùng, khi ngồi lại với nhau, họ vẫn cùng nhau chửi bới khách hàng, đồng nghiệp, sếp và công việc.
Sau khi vượt qua một màn chơi, Chu Trác Phỉ nhìn thời gian rồi tiện thể xoay cổ thư giãn. Cô đứng dậy, tắt máy chơi game và tivi.
Ngày mai còn phải đi làm, giờ là lúc nên chuẩn bị tắm rửa và đi ngủ.
Tắm xong, vừa ngồi lên giường, "Đạo diễn" chẳng biết từ đâu nhảy phốc lên, thuần thục leo lên người cô. Nó đặt chân lên chăn, hưởng thụ việc nhào nặn bằng hai chân trước, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ như động cơ xe máy.
Chu Trác Phỉ tiện tay vuốt ve nó vài cái, rồi kê gối dựa vào đầu giường, nửa nằm nửa ngồi, mở laptop xem bộ phim truyền hình yêu thích.
Xem hết một tập, đúng lúc cơn buồn ngủ ập đến, cô tắt máy chuẩn bị ngủ. "Đạo diễn" cũng nhảy xuống giường rồi chạy ra phòng khách tự chơi một mình.
Cô chìm vào giấc ngủ êm đẹp.
***
Sau khi cuộc họp sáng kết thúc, Trang Khác Tâm gọi điện cho Chu Trác Phỉ từ phòng nhân sự, bảo cô đến đón thực tập sinh.
Chu Trác Phỉ đặt ống nghe xuống, theo phản xạ mà hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.
Đồng nghiệp La Cảnh ở bên cạnh, nghe được nội dung cuộc gọi, cười hỏi:
“Sao thế, Tiểu Chu? Dẫn dắt người mới làm cô áp lực vậy à?”
Vừa rồi trong cuộc họp, trưởng phòng cũng đã đề cập đến chuyện có thực tập sinh mới nên mọi người đều biết người này sẽ làm việc cùng Chu Trác Phỉ.
“Cũng có chút áp lực, dù sao đây cũng là lần đầu, không có kinh nghiệm.”
“Không sao đâu, cứ mạnh dạn lên, thời buổi này còn có chuyện gì làm khó được cô à?”
“Trời ơi, đừng tâng bốc tôi nữa!” Chu Trác Phỉ vừa đùa với La Cảnh vừa đứng dậy đi đón người.
Vừa bước vào phòng nhân sự, cô lập tức nhận ra Chiêm Tử Lãng, vì ngoài đời cậu trông giống hệt trong ảnh, thậm chí còn có vẻ ngoài tinh tế hơn.
Lúc này, cậu mặc một bộ vest được cắt may gọn gàng, ngồi ở khu tiếp khách với dáng vẻ nhàn nhã, mắt láo liên nhìn quanh.
Chu Trác Phỉ liếc qua một cái rồi đi tìm Trang Khác Tâm. Người này dẫn cô đến trước mặt Chiêm Tử Lãng, giới thiệu hai người với nhau.
“Chào cậu, tôi là Chu Trác Phỉ.”
“Chào chị, tôi nên xưng hô thế nào đây?” Giọng điệu của Chiêm Tử Lãng khá lịch sự, thái độ cũng rất tích cực, điều này khiến ấn tượng ban đầu của Chu Trác Phỉ về cậu không tệ.
“Tôi lớn hơn cậu một chút, cứ gọi tôi là Chị Chu đi. Đi thôi, tôi dẫn cậu về phòng ban.”
Trên đường về phòng hành chính, Chu Trác Phỉ tiện thể trò chuyện với Chiêm Tử Lãng.
Cậu khá hoạt bát nên cô cũng không mất nhiều công sức để biết thêm thông tin về cậu.
Đây là lần đầu tiên Chiêm Tử Lãng thực tập. Sau khi tốt nghiệp, cậu cùng bạn bè thực hiện một chuyến du lịch kéo dài nửa năm, trở về lại nghỉ ngơi thêm nửa năm nữa, gần đây mới có ý định đi làm.
Còn về lý do chọn phòng hành chính hay lý do chọn Hoàn Vũ, Chu Trác Phỉ không hỏi.
Hai người chỉ vừa mới quen biết, chưa thích hợp để hỏi những vấn đề cá nhân như vậy.
Trở lại văn phòng, Chu Trác Phỉ dẫn Chiêm Tử Lãng đi chào hỏi từng đồng nghiệp, sau đó lo liệu các thủ tục như cấp quyền truy cập, nhận thẻ nhân viên…
Dù không phức tạp nhưng khá lắt nhắt, xử lý xong cũng mất kha khá thời gian.
Chiêm Tử Lãng ngoan ngoãn đi theo Chu Trác Phỉ, bảo làm gì thì làm nấy, bảo chào ai thì chào ngay, thái độ phối hợp của cậu khiến tâm trạng Chu Trác Phỉ rất tốt.
Trên đường quay lại phòng hành chính, Chiêm Tử Lãng còn cố ý nói với vẻ ngưỡng mộ:
“Chị Chu, chị giỏi thật đấy, vừa rồi có bao nhiêu người mà chị đều nhớ tên hết, nếu là em thì chắc chắn quên sạch.”
“Lúc đầu ai cũng thế thôi, nhưng làm lâu rồi, đi đi lại lại cũng chỉ bấy nhiêu người, muốn quên cũng khó.”
“Không hẳn đâu, đến giờ em còn chưa nhớ hết bạn cùng lớp hồi đại học đây này.”
“Đi làm khác đi học mà.”
Sau đó, Chu Trác Phỉ đưa quyển sổ tay nhân viên cho Chiêm Tử Lãng để cậu làm quen với nội quy, xem như đã sắp xếp ổn thỏa.
“Cậu đọc thử sổ tay đi, nắm qua quy định trước. Trưa tôi sẽ dẫn cậu đi ăn ở căng-tin.”
Chiêm Tử Lãng liên tục gật đầu, rồi cậu chợt gọi cô lại khi cô sắp rời đi:
“À đúng rồi, Chị Chu, em có một câu hỏi nhỏ…”
Chu Trác Phỉ dừng bước, “Sao thế?”
Chỉ thấy cậu gõ nhẹ vào chiếc bàn phím mới nhận được với vẻ không hài lòng:
“Em có thể mang bàn phím riêng của mình đến dùng không?”
“Được thôi. Nếu cậu thấy máy tính để bàn bất tiện, cậu cũng có thể tự mang laptop đến, nhưng hệ thống công ty thì không được cài trên máy cá nhân.”
“Ok, em hiểu rồi, cảm ơn chị.”
“Không có gì, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi, chỗ tôi ngồi bên kia.” Chu Trác Phỉ chỉ về phía bàn làm việc của mình, nó cách Chiêm Tử Lãng nửa phòng.
“Vâng ạ, chị cứ làm việc đi.”
Chu Trác Phỉ vừa ngồi xuống liền uống một hơi nửa cốc nước. Nãy giờ nói chuyện liên tục, cô khát khô cả cổ rồi.
Nhưng nhìn chung mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ. Chiêm Tử Lãng có tính cách không tệ, thật ra với những người kiểu “có quan hệ” chơi cho vui như cậu ta, làm được việc hay không cũng chẳng quan trọng, mấu chốt là có dễ chung sống hay không.
Công việc có thể không giao, nhưng người thì không thể gây rắc rối.
Hiện tại, cậu có vẻ là kiểu người dễ hòa đồng. Vì chưa từng đi làm nên vẫn mang chút non nớt của sinh viên nhưng không phải kiểu ngây thơ đến mức không hiểu gì về xã hội.
Hơn nữa, chỉ cần nhìn vào chuyện cậu có thể đi du lịch suốt nửa năm sau khi tốt nghiệp, cũng đủ để thấy gia thế không tầm thường, chưa kể bộ vest hàng hiệu và chiếc đồng hồ trên tay – kiểu dáng thời thượng, nhìn đã thấy đắt đỏ.
Thực ra, Chu Trác Phỉ vốn không có hứng thú với thời trang, nhận diện các thương hiệu xa xỉ cũng chỉ dừng ở mức nhận biết logo.
Nhưng làm việc lâu năm trong môi trường công sở, cô dần nhận ra sự khác biệt giữa vest bình dân và vest cao cấp.
Chẳng cần học hỏi gì nhiều, bởi tiền không lừa được ai, chất vải đặt cạnh nhau là có thể thấy ngay sự chênh lệch.
Ví dụ, bộ vest của La Cảnh khác một trời một vực so với Lăng Dục.
Tất nhiên, đem một nhân viên so với tổng giám đốc thì không công bằng, nhưng ngay cả so với Tiêu Vọng, La Cảnh cũng thua xa.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Chu Trác Phỉ đã nhận ra bộ vest của Chiêm Tử Lãng rất đắt tiền.
Vậy nên, ấn tượng của cô về cậu, ngoài việc là một người có chống lưng vững chắc, giờ lại phải bổ sung thêm một điều nữa — Thiếu gia nhà giàu.