Mọi người đều chúc mừng cô, ngưỡng mộ cô, thậm chí người hướng dẫn còn đặc biệt gọi điện, bảo cô chia sẻ kinh nghiệm phỏng vấn trong nhóm lớp.
Nhưng cô nào có kinh nghiệm gì đáng nói, những kiến thức phỏng vấn cô dùng đều là đọc được từ những bài viết bạn bè chia sẻ.
Dù vậy, cô cũng không thể nói rõ lý do nên chỉ đành cứng đầu nói vài điều quen thuộc, may mà lời nói của cô đã được offer từ Hoàn Vũ "mạ vàng", giúp cô thuận lợi vượt qua.
Sau khi vào Hoàn Vũ, cô bắt đầu một cuộc sống công sở bình thường.
Dù ban đầu gặp không ít khó khăn, may mắn thay, cô có một lãnh đạo tốt – Diệp Nhu, cộng thêm bạn thân của cô cũng ở lại thành phố K nên hai người vẫn có thể gặp nhau, động viên nhau, giúp đỡ nhau về mặt tinh thần, nhờ vậy mà Chu Trác Phỉ cũng chật vật vượt qua giai đoạn chuyển từ sinh viên thành người đi làm.
Cho đến hôm nay, cô đã hoàn toàn quen với nhịp sống đi làm kiếm tiền rồi tan ca tận hưởng cuộc sống.
Còn câu chuyện của nam nữ chính vẫn chưa bắt đầu, cô cũng không biết bao giờ nó mới diễn ra, dù sao cô chỉ là một nhân vật qua đường.
Chu Trác Phỉ quay về chỗ làm, lập một bảng quy trình đơn giản để ngày mai hướng dẫn thực tập sinh.
Tỷ lệ nghỉ việc ở Hoàn Vũ luôn rất thấp, đặc biệt là phòng hành chính đã nhiều năm không có người mới, hiện tại cô chính là nhân viên có thâm niên ít nhất trong phòng.
Vậy nên có người mới cũng không hẳn là chuyện xấu, sau ba năm bị gọi là "Tiểu Chu", cuối cùng cô cũng có cơ hội được trải nghiệm cảm giác dẫn dắt đàn em.
Xử lý xong công việc trước mắt, Chu Trác Phỉ cầm bản báo cáo cần ký duyệt, chuẩn bị xuống lầu.
Tới cửa thang máy, đúng lúc có một chiếc thang đang đi xuống sắp đến, cô tiện tay bấm nút.
Vài giây sau, một tiếng "đinh" vang lên, cửa thang máy chầm chậm mở ra.
Bên trong thang máy có hai người đàn ông trẻ tuổi mặc vest chỉn chu.
Người đi đầu tuy có diện mạo anh tuấn nhưng sắc mặt lạnh lùng trông không mấy thân thiện, giữa hàng lông mày của anh toát lên vẻ uy quyền không thể kháng cự. Người đàn ông bên cạnh có vẻ thoải mái hơn, khí chất nhã nhặn, gương mặt ôn hòa, khi nhìn thấy Châu Trác Phỉ, anh còn khẽ nở nụ cười thân thiện.
Nhìn thấy hai người, Chu Trác Phỉ theo phản xạ chào hỏi: “Chào tổng giám đốc Lăng, chào thư ký Tiêu!”
Người đàn ông trước mắt chính là sếp của cô, tổng giám đốc tập đoàn – Lăng Dục.
Trên thế giới này có lẽ không tìm ra vị tổng giám đốc thứ hai nào vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai như Lăng Dục.
Chào hỏi xong, Chu Trác Phỉ liền định né sang một bên, đợi thang máy khác.
Hoàn Vũ không có thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc như trong tiểu thuyết, nhưng nếu có thể lựa chọn, nhân viên bình thường vẫn sẽ chủ động tránh đi chung thang với sếp và đổi sang thang khác.
Đúng lúc cô chuẩn bị tránh đi, người đàn ông bên cạnh Lăng Dục lại lên tiếng gọi cô: “Tiểu Chu, vào đi.”
Nghe câu này, Chu Trác Phỉ không hề do dự mà bước vào.
Bởi vì người vừa nói là Tiêu Vọng, thư ký của Lăng Dục, cũng là trợ lý đắc lực được cả công ty công nhận là người mà Lăng Dục tin tưởng nhất, vậy nên Chu Trác Phỉ mới không chút chần chừ mà nghe theo.
Vào trong thang, cô nhấn nút tầng cần xuống, sau đó tự giác đứng ở một góc.
Lúc mới vào công ty, nghĩ đến việc sếp của mình chính là nam chính tương lai, Chu Trác Phỉ còn có chút háo hức, thỉnh thoảng cô cũng sẽ chú ý xem có tình tiết nào đặc biệt xảy ra không.
Nhưng theo thời gian, sự hứng thú ấy đã sớm bị bào mòn.
Giờ đây, hình tượng của Lăng Dục trong lòng cô không còn là nam chính của một bộ tiểu thuyết ngôn tình nữa, mà là một "máy ký tên", vì bất kể loại đơn từ nào, cuối cùng cũng phải gửi qua Tiêu Vọng rồi chờ Lăng Dục phê duyệt.
So với việc Lăng Dục sẽ yêu nữ chính vào lúc nào, cô càng mong anh ta sớm ký vào đơn thanh toán mà cô đã nộp hôm qua hơn.
Đang mải suy nghĩ, Chu Trác Phỉ bị một câu nói của Tiêu Vọng kéo về thực tại.
“Tiểu Chu, nghe nói phòng em sắp có thực tập sinh?”
Châu Trác Phỉ sững sờ, không ngờ ngay cả Tiêu Vọng cũng biết chuyện này, vậy chẳng phải có nghĩa là Lăng Dục cũng biết sao?
Cô liếc nhìn sếp, phát hiện Lăng Dục có vẻ chẳng quan tâm gì, mọi thứ chỉ như Tiêu Vọng đang tán gẫu với cô, cô nhanh chóng suy nghĩ rồi trả lời: “Vâng, hôm nay quản lý vừa đưa em xem sơ yếu lý lịch, ngày mai em sẽ hướng dẫn cậu ấy làm quen với công việc.”
Tiêu Vọng trêu chọc xen lẫn cảm thán: “Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt đã đến lượt em làm tiền bối rồi.”
“Đúng vậy, em cũng vừa mới cảm thán chuyện này, em đã làm ở công ty ba năm rồi.”
Nghe Tiêu Vọng nói vậy, tâm trạng của Chu Trác Phỉ cũng thả lỏng hơn.
Nói ra thì cô với Tiêu Vọng cũng coi như quen thân, vì nửa năm đầu sau khi vào phòng hành chính, công việc cô làm nhiều nhất chính là chạy vặt.
Lúc đó, cô gần như ngày nào cũng phải lên tầng cao nhất, nơi có văn phòng tổng giám đốc để nộp tài liệu nên không ít lần cô tiếp xúc với Tiêu Vọng.
Danh tiếng của đối phương trong công ty rất tốt, năng lực mạnh, EQ cao, mỗi ngày anh đều tiếp xúc vô số người, công việc lại bận rộn, vậy mà chẳng ai tìm được điểm gì để bắt bẻ anh cả.
Dù đối mặt với Chu Trác Phỉ khi đó còn chưa thành thạo công việc, Tiêu Vọng vẫn rất kiên nhẫn, thỉnh thoảng còn tốt bụng chỉ dẫn vài câu.
Vì vậy, ấn tượng của Chu Trác Phỉ về Tiêu Vọng rất tốt. Nếu cô phải lập bảng xếp hạng những tiền bối đáng cảm kích nhất trong Hoàn Vũ, Tiêu Vọng chắc chắn sẽ lọt vào top 5.
“Có cơ hội thì cho tôi gặp thực tập sinh nhé.”
Thì ra nãy giờ nói bao lâu, trọng điểm lại nằm ở đây. Chu Trác Phỉ lập tức hiểu ra, cười nói: “Chuyện nhỏ thôi, chắc qua vài ngày là cậu ấy sẽ phải mang tài liệu đến cho anh rồi.”
Vừa dứt lời, thang máy cũng vừa vặn đến tầng tài vụ, Chu Trác Phỉ chào tạm biệt rồi bước ra ngoài.
Đi được vài bước, cô vô tình quay đầu lại, qua cánh cửa thang máy còn chưa khép, cô thấy Tiêu Vọng đang trò chuyện với Lăng Dục.
Dù không biết họ nói gì, nhưng trực giác mách bảo cô rằng họ vẫn đang bàn về thực tập sinh.
Xem ra, cậu bạn Chiêm này quả thật không hề tầm thường.
Chu Trác Phỉ vừa quay lại liền kể chuyện trong thang máy cho Diệp Như nghe. Nghe xong, đối phương trầm ngâm một lúc rồi an ủi cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Không sao đâu, đừng căng thẳng, cứ coi như bình thường, làm theo đúng quy trình là được. Nếu cậu ấy không chịu phối hợp thì đến tìm chị, chị sẽ báo lại với trưởng phòng.”
“Vâng, cảm ơn chị Diệp.”
Diệp Như cười sảng khoái: “Có gì mà cảm ơn chứ. Đừng sợ, cho dù có sai sót cũng không phải là em chịu trách nhiệm, phía trên có trưởng phòng lo rồi.”
Nghe vậy, Chu Trác Phỉ cũng bật cười theo, vì khi cô mới vào công ty, Diệp Như cũng đã nói như vậy.
Chị ấy bảo cô đừng sợ, phải chủ động hỏi và làm nhiều hơn, giai đoạn tân binh vẫn có thể mắc sai lầm, bây giờ biết sai và rút kinh nghiệm còn tốt hơn mắc lỗi sau này.
Vì một khi cô không còn là lính mới nữa, phạm sai lầm sẽ không dễ dàng được tha thứ.
“Hehe, em chỉ không muốn gây phiền phức cho chị thôi mà.”
“Nhưng nếu làm tốt việc này, cũng được tính là một thành tích đấy.” Diệp Nhu dặn dò cô: “Dẫn thực tập sinh đi làm quen nhiều vào, nhất là khi thư ký Tiêu đã lên tiếng rồi, em nên chủ động hơn chút.”
Theo Diệp Như, Tiêu Vọng chính là đang thay mặt Lăng Dục bày tỏ thái độ nên Chu Trác Phỉ không chỉ cần làm mà còn phải làm thật tốt.
“Vâng ạ.”
Trở lại bàn làm việc, Chu Trác Phỉ tiếp tục bận rộn, chớp mắt đã đến giờ tan ca. Cô thu dọn túi xách rồiquẹt thẻ tan làm.
Đây cũng là điều khiến cô hài lòng nhất— Hoàn Vũ thực thi nghiêm túc luật lao động, không khuyến khích tăng ca. Cô luôn có thể tan làm đúng giờ, còn được nghỉ hai ngày cuối tuần. Chỉ riêng những phúc lợi này đã khiến không ít bạn bè cô ngưỡng mộ.
“Tan làm tan làm nào~”
Chu Trác Phỉ ngân nga một giai điệu nhỏ, cùng đồng nghiệp vào thang máy. Khác với bầu không khí im lặng lúc làm việc, bây giờ thang máy tràn ngập sự vui vẻ, mọi người trò chuyện về kế hoạch sau giờ làm.
Có người phải đi đón con, có người đi chợ mua đồ ăn, có người hẹn bạn bè đi ăn uống dạo phố.
Chu Trác Phỉ cũng cùng đồng nghiệp bàn tán về bộ phim truyền hình đang hot gần đây, cả nhóm cười nói rôm rả. Đến khi thang máy xuống tầng một, mọi người tản ra, cô bước ra khỏi tòa nhà văn phòng tráng lệ của Hoàn Vũ, hít sâu một hơi, cảm thấy như vừa sống lại.
Lại có thêm mười mấy tiếng tự do rồi!
Cô đi đến trạm xe gần đó chờ xe, sau một hồi di chuyển, cuối cùng cô cũng về đến nhà.
Hoàn Vũ trợ cấp nhà ở cho tất cả nhân viên có hộ khẩu ở ngòai tỉnh. Ban đầu, Châu Trác Phỉ có thể dùng số tiền đó để thuê một phòng đơn gần công ty.
Nhưng sau khi suy nghĩ, cô quyết định thuê một căn có một phòng ngủ, một phòng khách ở một khu dân cư cũ xa hơn một chút.
Dù giá thuê tương đương nhưng diện tích lại lớn hơn nhiều so với phòng đơn gần công ty. Sau những năm đại học sống trong ký túc xá, cô rất mong có một không gian rộng rãi hơn.
Lúc đầu, bạn thân Đỗ Ngu khuyên cô nên ở gần công ty để rút ngắn thời gian đi lại, tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần. Châu Trác Phỉ cũng đồng ý, nhưng cô cảm thấy môi trường sống quan trọng hơn.
Cô thuê nhà là để sống, không chỉ để đi làm. Thêm vào đó, thời gian làm việc ở Hoàn Vũ rất lành mạnh nên cô quyết định thử xem sao.
Và thực tế chứng minh rằng, đây là một lựa chọn đúng đắn.
Mỗi khi trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy phòng khách rộng rãi cùng chiếc bàn trà chất đầy truyện tranh và đĩa game, cô đều cảm thấy lòng mình bình yên.
Nơi này không chỉ là chỗ ở tạm bợ mà còn là chốn trú ẩn tinh thần của cô.
Tất nhiên, còn một lý do nữa—cô muốn thử xem, liệu có phải dù cô sống ở đâu, nữ chính cũng sẽ trở thành hàng xóm của cô không.
Nếu ở phòng đơn, một tầng có thể có cả chục người ở. Nhưng nếu ở khu dân cư cũ, mỗi tầng chỉ có hai căn. Khi thuê nhà, cô đã đặc biệt chú ý, hàng xóm của cô là một ông lão sống một mình.
Sau khi chuyển đến, cô thường xuyên gặp người hàng xóm này. Nhịp sống của họ không giống nhau, cô thường thấy ông đã đi chợ về trên đường cô đi làm, hoặc thấy ông ngồi thư giãn ở khu nghỉ ngơi chung của khu dân cư.
Đến khi cô gần như quên mất chuyện về nữ chính, thì bất ngờ, hàng xóm bên cạnh lại đổi người.
Nghe nói ông lão đã vào viện dưỡng lão, còn người chuyển đến là một cô gái cùng tuổi với cô.
Chu Trác Phỉ vừa bước đến khu chung cư thì bắt gặp người hàng xóm mới của mình trong cầu thang.
“Cô tan làm về rồi à?”