Edit Ngọc Trúc
Cũng không biết tối nay Tôn Thanh và Trư Nha có được ăn cơm hay không. Rõ ràng những củ khoai ngọt thơm lừng này, trước kia bọn họ cũng có thể được ăn.
Kỳ Bạch cảm thấy may mắn khi mình xuyên đến thế giới này trong thân phận một thú nhân bình thường. Nếu hắn là một nô lệ, e rằng tình cảnh của hắn cũng chẳng khá hơn Tôn Thanh là bao. Nhưng dù thế nào đi nữa, cuộc sống chắc chắn sẽ không thể nhàn nhã như bây giờ.
Mỗi thế giới đều có quy tắc riêng của nó.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Bạch nhận ra hắn cần phải mạnh lên. Chỉ khi bản thân mạnh mẽ, hắn mới có thể làm những điều mình muốn.
Khoai ngọt đã được tất cả mọi người công nhận, vì vậy trong vài ngày tới, công việc chính của bộ lạc là thu hoạch và tích trữ càng nhiều càng tốt.
Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng bữa sáng đơn giản, Dương La dẫn theo một đội ngũ lớn lên đường thu thập khoai ngọt.
Hôm nay Kỳ Bạch ở lại bộ lạc. Hắn đoán Dương La muốn hắn trông chừng những nô lệ còn lại. Dù sao, chuyện xảy ra hôm qua cũng liên quan đến một lão á thú nhân ở doanh địa. Khi thấy Trư Nha đá Tôn Nguyên, lão cũng không ngăn cản, dẫn đến xung đột sau đó.
Dương La hiểu rõ rằng, trong bộ lạc hiện tại, người duy nhất có thể đối xử bình đẳng với nô lệ – chính là Kỳ Bạch.
Sự đối đãi bình đẳng của Kỳ Bạch không giống như Thử Lâm kết bạn với bọn họ. Hắn cảm kích Lang Trạch vì đã cứu mình. Ở thế giới thú nhân, loại hành xử này quả thực rất khác biệt.
Chính vì thế, để Kỳ Bạch ở lại trông nom bộ lạc, Dương La mới có thể yên tâm dẫn đội thu hoạch khoai ngọt. Bộ lạc vốn đã ít người, không thể tiếp tục tổn thất thêm nữa.
Kỳ Bạch làm "giáo viên mầm non" suốt một ngày, nhưng bọn trẻ trong bộ lạc rất dễ bảo. Hơn nữa, sau chuyện hôm qua, hôm nay ai nấy đều thành thật làm việc.
Kỳ Bạch lấy nhánh cây nhỏ và dây cỏ, bện thành một cây chổi đơn giản rồi đưa cho đám trẻ. Chúng ngạc nhiên cầm chổi bắt đầu quét dọn đất trống. Những đứa không có chổi thì vừa nhổ cỏ vừa trông mong nhìn hắn.
Khóe miệng Kỳ Bạch khẽ cong lên. Chỉ cần trẻ con không ngang bướng, ai lại không yêu thích chúng chứ?
Vậy là, nhờ có công cụ mới, mọi người đều tranh nhau làm việc. Khu đất rộng khoảng 300 mét vuông mà Dương La vạch ra cuối cùng cũng được dọn sạch.
Tuy nhiên, giữa quảng trường vẫn còn hai cây đại thụ che trời.
Những cây nhỏ hơn đã bị đốn hạ, nhưng hai cây này quá to lớn. Cây nhỏ hơn cần ba người ôm mới xuể, còn cây to hơn thì ít nhất bốn đến năm người mới vòng tay hết. Muốn đốn hạ chúng thực sự rất khó khăn.
Nhưng Kỳ Bạch lại thấy hai cái cây này khiến quảng trường trông đẹp hơn.
Nhìn tán lá xum xuê, hắn có thể tưởng tượng đến mùa hè, dưới bóng cây này sẽ mát mẻ biết bao.
Kỳ Bạch cùng đám trẻ mang khoai ngọt ra trải đều trên mặt đất để phơi. Những củ khoai này là thực phẩm quý giá của bộ lạc, ai nấy đều vô cùng cẩn thận.
Buổi chiều, Kỳ Bạch kéo một tảng đá lớn đến ngồi dưới gốc cây, thử làm một cái cào gỗ đơn giản.
Hắn dùng rìu đá bổ một khúc cây đã chặt trước đó, làm thành ba thanh gỗ nhỏ, một đầu thon, một đầu to. Sau đó, hắn cột ba thanh gỗ này vào một cây gậy dài, rồi buộc thêm một thanh gỗ thô làm cán, tạo thành một chiếc đinh ba thấp.
Cán cào không dài lắm, vì liên kết giữa các bộ phận chỉ dùng dây cỏ, không thể quá chắc chắn.
Hơn nữa, dù có dùng cào để đào khoai, mọi người vẫn phải ngồi xổm xuống nhặt, nên Kỳ Bạch dứt khoát làm cán ngắn để tăng độ bền.
Đám trẻ vây quanh hắn, từng đứa mở to đôi mắt tròn xoe vì gầy gò, chăm chú quan sát.
Kỳ Bạch rất kiên nhẫn. Hôm nay công việc đã hoàn thành sớm, hắn có đủ thời gian để dạy bọn trẻ.
Những đứa lớn hơn thì hắn để chúng cùng học làm. Có vài đứa thật sự làm ra được hình dạng giống cào gỗ.
Kỳ Bạch cầm cây đinh ba tự chế, đi đến bãi cỏ dại bên rìa quảng trường, thử xới đất. Cảm giác không tệ!
Khi Dương La dẫn đội thu hoạch trở về, ông thấy quảng trường đã được dọn sạch sẽ. Những củ khoai đỏ được xếp ngay ngắn phơi nắng trên mặt đất, giỏ mây cũng được sắp xếp gọn gàng.
Các thú nhân tuy bước chân nặng nề, nhưng khi đi trên nền đất phẳng phiu, không còn đá nhỏ hay cỏ dại, họ cũng vô thức bước chậm lại.
Dương La hài lòng gật đầu. Không ngờ Kỳ Bạch làm tốt như vậy. Ông cẩn thận đánh giá hắn, trong lòng bắt đầu suy nghĩ có lẽ đã đến lúc thu nhận một học trò.
“Tư tế gia gia!”
Đám trẻ nhìn thấy Dương La, lập tức chạy tới khoe những công cụ trong tay.
Gương mặt nghiêm nghị suốt cả ngày của Dương La cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: “Được, được lắm.”
Nhìn bọn trẻ vui vẻ, ông lại nhớ đến Trư Nha và Tôn Thanh. Không biết hôm nay hai đứa nó có tìm được gì để ăn không.
Mà lúc này, hai người bọn họ không những không rảnh rỗi, mà còn mang đến một bất ngờ lớn.
Tôn Thanh bện xong một cái giỏ mây. Trước đó, hắn đã quan sát Hồ Hỏa trong bộ lạc làm, hôm nay tự mình thử một lần, quả nhiên không quá khó.
Chỉ là giỏ mây hắn bện chưa được phẳng phiu lắm, nhưng điều đó cũng không quan trọng, miễn là dùng được là được.
Tôn Thanh đứng dậy, chuẩn bị ra bờ sông bắt cá.
Thấy vậy, Trư Nha vội vàng đi theo, lấy lòng nói:
“Ngươi muốn ra bờ sông sao? Ta là giác thú nhân, ta khỏe lắm, có thể leo cây, cũng có thể giúp ngươi giữ giỏ mây.”
Những lời này cũng hợp lý, dù sao mọi người đã quen dùng cách bắt cá của Kỳ Bạch và Lang Trạch, thực sự cần hai người phối hợp.
Nhưng Tôn Thanh vốn chẳng xem Trư Nha là đồng đội, nên lúc chuẩn bị cũng chẳng nghĩ đến hắn.