Edit Ngọc Trúc

Tôn Thanh đã suy nghĩ kỹ, hắn có thể trực tiếp đặt mồi vào trong giỏ mây. Dù làm vậy có thể khiến số cá hắn bắt được ít đi, giỏ mây cũng có thể bị cắn hỏng, nhưng hắn chỉ có một mình, không cần quá nhiều cá. Dù giỏ mây có hỏng, hắn chỉ cần sửa lại là được, dù sao trong núi rừng khắp nơi đều có dây leo.

Tôn Thanh bực bội nói:

“Ta không cần ngươi đi theo ta gây thêm phiền phức.”

Nhưng vừa đi được vài bước, hắn lại nghĩ ra gì đó, quay đầu lại nói với Trư Nha:

“Nếu trước khi ta trở về, ngươi nhóm lửa lên được, ta sẽ chia cho ngươi một con cá. Nếu không, đừng hòng có ý đồ với đồ ăn của ta.”

Nói xong, hắn không buồn quay đầu lại mà rời đi.

Hướng đi từ thạch lều đến sông Thực Nhân không giống với đường từ bộ lạc, nên Tôn Thanh chỉ biết phương hướng đại khái, vừa đi vừa quan sát.

Chỉ sau vài phút, hắn liền ngửi thấy một mùi khác lạ trong không khí.

Hắn đặt giỏ mây xuống, biến thành hình thú. Hình thú của Tôn Thanh là một con mèo manul xám với hoa văn trên lông, vô cùng thích hợp để ẩn nấp giữa những vách đá.

Tôn Thanh dùng chiếc mũi nhỏ hít ngửi trong không khí, lần theo mùi lạ mà bò lên một sườn núi. Dưới sườn núi là một thung lũng lớn.

Khi nhìn thấy thứ bên trong thung lũng, Tôn Thanh lập tức thở gấp, không chút do dự xoay người chạy thẳng về phía bộ lạc.

Lúc này, bộ lạc đang náo nhiệt hơn bao giờ hết. Đội săn đã trở về hang đá, nhìn thấy khu đất rộng rãi, thông thoáng phía trước, ai nấy đều vui mừng.

Bầu trời đã bắt đầu tối dần, trên quảng trường có bốn, năm đống lửa nhỏ bập bùng cháy.

Hầu Nham ra lệnh cho người khiêng con linh dương săn được hôm nay đặt ngay giữa quảng trường, chuẩn bị giết thịt. Các tộc nhân đều hào hứng, vây quanh xem náo nhiệt.

Kỳ Bạch thì đang chỉ huy lũ trẻ thu những củ khoai ngọt trên đất vào giỏ mây. Số khoai này cần phải phơi thêm vài ngày nữa mới có thể khô hoàn toàn.

Đúng lúc ấy, một bóng dáng màu xám lao vào bộ lạc như một cơn gió. Trước khi mọi người kịp phản ứng, hắn đã biến thành hình người, thở hổn hển hét lớn:

“Lợn rừng… một bầy lợn rừng!”

Hầu Nham lập tức đưa con dao xương cho Dương La, nhanh chóng bước đến trước mặt Tôn Thanh:

“Ngươi nói gì? Nói rõ ràng!”

Tôn Thanh cố gắng lấy hơi, rồi lớn tiếng hô:

“Có một đàn lợn rừng! Ở thung lũng phía tây! Một bầy lợn rừng đang đến!”

Nghe xong, Hầu Nham lập tức hô lớn:

“Đội săn thú!”

“Có mặt!” “Có mặt!”

Các thành viên trong đội săn thú đồng loạt hô vang, đầy kích động.

“Tôn Thanh dẫn đường! Mọi người theo ta xuất phát!”

“Rõ!”

Đội săn thú đồng thanh đáp.

Hầu Nham thậm chí không kịp dặn dò Dương La đôi câu, gần như ngay lập tức quyết định xuất phát.

Hình thú có kích thước quá lớn, dễ bị phát hiện, nên ngoại trừ Tôn Thanh dẫn đường, những người khác đều giữ nguyên hình người. Dù vậy, tốc độ của họ vẫn cực kỳ nhanh. Chỉ trong nháy mắt, hơn nửa số người trên quảng trường đã biến mất.

Kỳ Bạch biết tất cả mọi người trong đội săn thú đều đang kìm nén một cơn giận. Suốt gần một tháng nay, trong núi không xuất hiện con mồi lớn nào, mỗi ngày họ chỉ có thể săn bắt những động vật nhỏ. Đừng nói đến tích trữ, ngay cả lượng thức ăn hàng ngày cho bộ lạc cũng không đủ.

Mùa đông sắp đến, họ cần một con mồi lớn để dự trữ thức ăn cho mùa đông.

Sau khi đội săn thú rời đi, quảng trường lập tức xôn xao. Ai nấy đều kích động bàn tán về đàn lợn rừng và số thịt sắp có.

Kỳ Bạch cau mày.

Hắn nhớ lại lời Tôn Thanh nói về đàn lợn rừng. Lợn rừng không giống heo nhà, không dễ đối phó. Chúng hung hãn, hiếu chiến, mà lợn rừng ở Lam Tinh còn có kích thước to lớn hơn nhiều.

Khi mới đến thế giới thú nhân, bọn họ chỉ thấy những con heo con, nhưng dù là heo con, độ hung dữ của chúng cũng không thể coi thường.

Kỳ Bạch tính toán sức chiến đấu của đội săn Hắc Sơn bộ lạc, càng nghĩ càng lo lắng.

Ở thế giới thú nhân, không có chuyện rút lui.

Hắn rất sợ đội săn thú sẽ liều mạng vì lượng lương thực mùa đông mà đánh đổi cả tính mạng.

Không được!

Kỳ Bạch nhân lúc mọi người không chú ý, lập tức biến thành một con báo tuyết trắng như tuyết, phóng nhanh về hướng đội săn thú vừa rời đi.

Khi nhìn thấy bóng dáng đội săn, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ thấy họ đang nằm rạp trên sườn núi đá mà Tôn Thanh vừa rời đi, lặng lẽ quan sát tình hình trong thung lũng.

Kỳ Bạch cẩn thận tiến lại gần bọn họ. Lang Trạch gần như ngay lập tức phát hiện ra hắn, lập tức cau mày, lần đầu tiên lộ vẻ nghiêm khắc:

“Sao ngươi lại chạy đến đây?”

Nghe thấy giọng Lang Trạch, Hầu Nham cũng quay đầu lại, vừa thấy Kỳ Bạch liền trừng mắt, thấp giọng trách mắng:

“Nghịch ngợm! Chỗ này quá nguy hiểm, mau về bộ lạc đi!”

Kỳ Bạch biến lại thành hình người, bắt chước họ nằm sát xuống mặt đất, nhẹ giọng nói:

“Tộc trưởng gia gia, ta sẽ không gây thêm phiền phức đâu. Ta chỉ đứng xa quan sát thôi.”

Nói xong, hắn nhìn xuống thung lũng. Chỉ một cái nhìn, Kỳ Bạch liền hít sâu một hơi.

Không trách đội săn lại cẩn thận như vậy, không lập tức ra tay.

Bên trong thung lũng có ít nhất 30 con lợn rừng!

Đám lợn rừng này con nào trông cũng vô cùng cường tráng, răng nanh to dài, thô và sắc bén. Bất kỳ con nào trong đàn cũng cao ít nhất hai mét. Đặc biệt là con lợn rừng cầm đầu, thân hình gần ba mét, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một ngọn núi thịt màu đen.

Điều khiến Kỳ Bạch kinh ngạc hơn cả là trong đàn lợn này, không có ấu tể hay con già yếu nào cả.

Dáng vẻ của chúng có chút nhếch nhác, dù đang nghỉ ngơi trong thung lũng cũng không hề lơi lỏng cảnh giác.

Kỳ Bạch đoán đàn lợn này có lẽ cũng là chạy nạn từ nơi xa đến. Trong quá trình di chuyển, những con non và già yếu có thể đã bị lạc hoặc không sống sót nổi, chỉ còn lại những con trung niên khỏe mạnh.

Đây không phải tin tức tốt cho bộ lạc Hắc Sơn.

Cách săn bắn của thú nhân không khác gì quy tắc săn bắt động vật trên Lam Tinh. Họ thường không tấn công những con trưởng thành mạnh mẽ trong đàn, mà sẽ nhắm vào ấu tể. Những con non thiếu kinh nghiệm sinh tồn, thể lực kém hơn dã thú trưởng thành, giúp thú nhân săn được nhiều con mồi hơn với tổn thất ít nhất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play