Edit Ngọc Trúc


Hiện giờ đội săn thú chủ yếu dựa vào năm giác thú nhân trẻ tuổi còn lại: Lang Trạch, Mã Thục, Mã Lăng, Hùng Phong, Hoan Bình. Cả năm người này đều là nô lệ, ngay cả những ấu tể giác thú nhân sắp thành niên cũng hầu hết là nô lệ.

Thực ra, chuyện này cũng không phải điều gì quá khó đoán. Giác thú nhân có thể trạng vượt trội hơn nhiều so với á thú nhân, nên những giác thú nhân thanh tráng niên, trừ phi như Hồ Hỏa bị tàn tật, phần lớn đều có thể theo bộ lạc di chuyển. Ngược lại, giác thú nhân nô lệ thì hoặc là vì đói khát mà không có sức lực, hoặc là những kẻ chạy trốn khỏi bộ lạc cũ, nên mới dẫn đến việc có nhiều giác thú nhân trẻ tuổi tụ tập ở đây như vậy.

Vì thế, ở Hắc Sơn bộ lạc, thoạt nhìn tỉ lệ giác thú nhân và á thú nhân khá cân bằng, nhưng nếu xem xét kỹ số lượng giác thú nhân nô lệ đang ở độ tuổi sung sức, thì lại nhiều hơn hẳn so với các bộ lạc khác.

Hai người trầm mặc hồi lâu, rồi Dương La lên tiếng:

"Không biết ngươi đã từng nghe nói về Ngân Nguyệt bộ lạc chưa?"

Hắn không đợi Hầu Nham trả lời mà tiếp tục:

"Ngân Nguyệt từng là một trong những bộ lạc lớn nhất trên thảo nguyên. Nhưng vì mở rộng quá nhanh, số lượng nô lệ trong bộ lạc vượt quá một ngàn người. Cuối cùng, những nô lệ này nổi dậy, liên kết với Phù Thủy bộ lạc từ trong ra ngoài, khiến toàn bộ Ngân Nguyệt bộ lạc bị diệt tộc."

Dương La không nói rõ, nhưng cả hai đều hiểu rằng điều Hầu Nham lo lắng chính là: bọn họ nên đối xử với đám nô lệ này thế nào?

Không thể không cho chúng ăn uống, vì bộ lạc còn cần bọn chúng làm việc. Nhưng cũng không thể cho quá nhiều, vì sợ chúng có sức lực rồi sẽ không còn bị kiểm soát được nữa.

Hầu Nham trầm giọng nói:

"Chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra ở Hắc Sơn bộ lạc."

Dương La xoa trán:

"Đừng vội khẳng định quá sớm, đặc biệt là Lang Trạch. Ngươi phải để mắt đến hắn. Dù đã thành nô lệ, trong mắt hắn vẫn tràn đầy dã tâm. Nếu để hắn tìm được cơ hội, ai biết hắn sẽ làm gì."

Cuộc trò chuyện giữa Dương La và Hầu Nham, Kỳ Bạch hoàn toàn không hay biết.

Khi hắn trở về bộ lạc, mọi người vẫn đang bận rộn.

Cái giỏ mây hắn mang về đã không còn, chắc có người thu dọn đi rồi. Số khoai ngọt này cần được phơi khô, nhưng vì mùa thu sương nặng, phải đợi đến ngày mai mới có thể đem ra phơi nắng.

Bộ lạc đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối, nhưng không còn không khí náo nhiệt như trước. Mọi người đều lặng lẽ làm việc của mình.

Thử Lâm, người lúc trước còn háo hức muốn ăn thịt hầm gừng, giờ cũng không thấy bóng dáng đâu. Hắn dường như có giao tình với Tôn Thanh, mà giờ Tôn Thanh đã bị trục xuất khỏi bộ lạc, đệ đệ của hắn – Tôn Nguyên – cũng đang náo loạn đòi đi tìm ca ca. Vậy nên cũng chẳng trách Thử Lâm không còn tâm trạng quan tâm đến chuyện ăn uống nữa.

Lang Trạch chủ động tìm đến Kỳ Bạch, trên tay còn cầm bốn củ khoai ngọt. Thì ra bữa tối hôm nay, ngoài thịt hươu hầm, mỗi người còn được chia hai củ khoai ngọt.

Kỳ Bạch nhặt một ít củi, đào một cái hố nhỏ trên mặt đất, xếp củi vào, rồi quay sang hỏi:

"Lang Trạch, ngươi có muốn nướng khoai cùng không?"

"Được." Lang Trạch đưa khoai của mình cho Kỳ Bạch.

Kỳ Bạch đặt bốn củ khoai lên đống lửa, phủ thêm ít đất và củi, rồi châm lửa.

Cả hai rất ăn ý, không ai nhắc đến chuyện vừa xảy ra.

Trong khi Kỳ Bạch bận ăn, Lang Trạch lấy ra đống thảo dược thu thập được hôm nay, đặt lên một tảng đá rồi bắt đầu nghiền nát.

"Đây là nguyên liệu để ngâm da thú sao?" Kỳ Bạch tò mò hỏi.

"Ừ, dùng nước thuốc này bôi lên da ba ngày một lần, tổng cộng ba lần là được." Lang Trạch giới thiệu từng loại thảo dược, sau đó lấy ra hai loại hoa có màu sắc khác nhau, đặt trước mặt Kỳ Bạch:

"Ngươi ngửi thử xem, thích loại nào hơn?"

Một bông hoa có cánh dài màu vàng rực rỡ, một bông khác có nhụy đỏ với cánh màu trắng.

"Cả hai đều đẹp!" Kỳ Bạch cầm lên ngửi thử, cả hai loại hoa đều có mùi thơm nhè nhẹ.

"Hoa màu vàng có vẻ thơm hơn. Ngươi dùng chúng làm gì vậy? Hôm qua ngươi đâu có nói cần thêm hoa?"

Lang Trạch ném bông hoa màu vàng vào cối nghiền:

"Mấy loại hoa này không bắt buộc, nhưng nếu thêm vào, da thú sau khi thuộc sẽ có mùi thơm dễ chịu. Tuy nhiên, nếu dùng hoa thì phải thêm vài loại thảo mộc khác để cân bằng mùi hương. Hôm nay ta tình cờ gặp được nên tiện tay hái về."

Kỳ Bạch không ngờ kỹ thuật thuộc da của Lang Trạch lại tinh vi đến vậy. Trước đây, bộ lạc hắn ở không hề có phương pháp này.

Hắn lấy tấm da dê đã phơi khô ra, trải lên tảng đá, rồi đổ nước thuốc lên, cẩn thận xoa nắn để chất lỏng thấm đều vào da.

Hai người vừa làm vừa bàn luận, chẳng mấy chốc đã xử lý xong toàn bộ tấm da.

"Như vậy là được rồi sao?" Kỳ Bạch chạm thử vào tấm da hơi ngả xanh.

"Phải căng da ra phơi nắng, vài ngày sau bôi thêm một lần nữa là ổn."

"Được."

Trước đây, Kỳ Bạch chỉ tùy tiện dùng nhánh cây treo da lên phơi, nhưng nếu muốn kéo căng thì phải làm một cái giá đơn giản như Hồ Hỏa đã từng làm.

Việc này cũng không quá khó, Lang Trạch chặt hai cây nhỏ, buộc thêm vài nhánh cây làm khung, rồi dùng dây cỏ kéo căng tấm da ra cố định vào giá.

Mấy ngày nay thời tiết tốt, nên bọn họ đặt giá phơi ngoài trời. Hai tấm da được kéo chặt, treo lên như mặt trống.

Nhìn thành phẩm, Kỳ Bạch cảm thấy rất hài lòng.

Bỗng nhiên hắn vỗ trán:

"Không xong! Khoai ngọt của chúng ta vẫn còn trong lửa!"

Hắn vội chạy lại đống lửa, lúc này chỉ còn lại một ít tàn than. Dùng cành cây gạt tro đi, liền lộ ra những củ khoai đã nướng chín mềm, tỏa hương thơm lừng.

Kỳ Bạch vui mừng phát hiện, khoai không hề bị cháy, ngược lại còn trông rất hấp dẫn.

Hắn vừa ăn vừa nghĩ:

Ban ngày còn cảm thấy thế giới của thú nhân thật đơn giản và vui vẻ, nhưng đến tối đã có người bị trục xuất khỏi bộ lạc rồi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play