Edit Ngọc Trúc
Trư Nha vội vàng bò dậy từ dưới đất, lúc này hắn như bừng tỉnh, hoàn toàn quên mất rằng đối phương vì mình mà bị trục xuất khỏi bộ lạc. Hắn lại bám chặt lấy Tôn Thanh:
"Ngươi muốn đi tìm thức ăn sao? Ta đi cùng ngươi, chúng ta có thể cùng nhau tìm."
Tôn Thanh lập tức xoay người, vung một quyền nặng nề giáng thẳng vào mặt Trư Nha:
"Ngươi tránh xa ta ra một chút, nếu không ta còn đánh ngươi nữa."
Trư Nha trề môi. Từ trước đến nay chưa ai đánh hắn, trong bộ lạc cũng chẳng ai dám ra tay với hắn. Nhưng giờ hắn phát hiện ra rằng dù không đánh lại Tôn Thanh, hắn vẫn có thể chịu đòn rất dai. Hắn cố nén nước mắt:
"Ngươi cứ đánh ta đi, ngươi đánh ta, ta cũng không đi!"
Nhìn Tôn Thanh sắp phải chiều theo yêu cầu vô lý của Trư Nha, Kỳ Bạch cuối cùng cũng từ trong rừng bước ra.
Thấy Kỳ Bạch, Tôn Thanh lập tức nghĩ rằng bộ lạc muốn đuổi họ khỏi khu vực này, liền cảnh giác nhìn hắn. Còn Trư Nha thì lập tức nép sau lưng Tôn Thanh với vẻ mặt lo lắng.
Kỳ Bạch mỉm cười:
"Các ngươi đừng sợ, ta không đến để đuổi các ngươi đi, ta chỉ muốn xem tối nay các ngươi có nơi nào để ở hay không."
Tôn Thanh chần chừ hỏi:
"Chúng ta có thể ở quanh bộ lạc sao?"
Đệ đệ hắn vẫn còn trong bộ lạc, hắn không muốn rời xa đệ đệ quá. Nếu đệ đệ không thể tiếp tục sống trong bộ lạc, hắn sẽ dẫn đệ đệ cùng rời đi.
Tất nhiên, Tôn Thanh cũng biết rằng một khi rời khỏi lãnh địa của thú nhân, một á thú nhân như hắn sẽ vô cùng nguy hiểm.
Kỳ Bạch chớp mắt:
"Tư tế và tộc trưởng chỉ nói trục xuất các ngươi khỏi bộ lạc, chứ không bảo các ngươi không được ở trong lãnh địa bộ lạc."
Tôn Thanh có chút khó hiểu. Chẳng phải cũng cùng một ý sao?
Trư Nha không quan tâm điều đó có nghĩa gì. Hắn chỉ nghe thấy rằng mình có thể ở lại lãnh địa bộ lạc, suýt nữa vui mừng đến phát khóc.
Nhìn bộ dạng này của Trư Nha, Kỳ Bạch cũng cạn lời. Chính hắn tự chuốc lấy rắc rối, giờ lại làm như thể mình là người bị ức hiếp vậy.
"Nếu các ngươi không có nơi nào để đi, ta biết một chỗ có thể dẫn các ngươi qua đó, ít ra cũng có thể che mưa chắn gió."
Kỳ Bạch đang nói đến căn lều đá hắn và Lang Trạch dựng lên bằng giỏ mây. Nơi đó cách bộ lạc không xa, có chuyện gì vẫn có thể chạy về bộ lạc cầu cứu.
Dương La và Hầu Nham có thái độ kiên quyết, nhưng hiện tại bộ lạc lại đang thiếu người. Kỳ Bạch không tin họ thực sự muốn đuổi hai người này đi.
Có lẽ họ đã nhận ra sự phân biệt giữa nô lệ và thú nhân bình thường trong bộ lạc. Cộng thêm chuyện Trư Nha nhắc đến bộ lạc cũ, Hầu Nham và Dương La sợ gây ảnh hưởng đến lòng người nên mới ra tay mạnh như vậy.
Dù sao đi nữa, kể cả nếu đây không phải ý của họ, Kỳ Bạch cũng không thể để hai đứa nhỏ này thực sự sống một mình trong hoang dã. Như vậy quá nguy hiểm.
Trư Nha tất nhiên vô cùng hài lòng với đề nghị này, còn Tôn Thanh không đưa ra ý kiến phản đối. Vậy là Kỳ Bạch dẫn hai người họ đến lều đá, vừa đi vừa dạy họ một số kỹ năng sinh tồn trong rừng.
Kỳ Bạch tuy không biết nhiều, nhưng khi đi đến bờ biển, hắn đã học được không ít từ Tượng Du.
Trư Nha thấy Kỳ Bạch dễ nói chuyện, lại được một tấc muốn tiến một thước:
"Báo Bạch ca ca, ngươi sẽ cho chúng ta thức ăn chứ? Chúng ta vẫn chưa có bữa tối đâu."
Tôn Thanh cười nhạo một tiếng, còn Kỳ Bạch thì suýt trợn trắng mắt:
"Ta không thể lấy thức ăn của bộ lạc cho các ngươi. Nếu đói thì tự đi tìm, dù là săn thú, hái lượm hay bắt cá, chỉ cần các ngươi muốn sống, sẽ không đến mức chết đói."
Tên nhóc Trư Nha này đúng là chưa được dạy dỗ tử tế. Kỳ Bạch nói xong liền không thèm nhìn bọn họ nữa, quay người rời đi.
Sau khi Kỳ Bạch đi rồi, Trư Nha đang định vào trung tâm lều đá thì bị Tôn Thanh đá một cái:
"Đây là địa bàn của ta. Ngươi muốn ở đây, trừ khi đánh thắng ta. Nếu không thì cút đi."
Trư Nha nhìn Tôn Thanh, không dám hó hé. Hắn tuy da dày, nhưng không muốn bị đánh. Hắn chậm rãi dịch ra ngoài, vừa đi vừa len lén quan sát sắc mặt Tôn Thanh. Đến khi thấy Tôn Thanh quay đầu đi chỗ khác, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Giờ hắn đã đến rìa lều đá, may mắn là Tôn Thanh vẫn để lại cho hắn một góc có thể trú mưa.
Trư Nha ngồi xổm xuống, lòng đầy chua xót.
Không cần quan tâm Tôn Thanh và Trư Nha sau đó thế nào, Kỳ Bạch sau khi thu xếp ổn thỏa liền nhanh chóng chạy về bộ lạc, hắn còn muốn nướng khoai lang đây.
Kỳ Bạch vừa mới trở lại bộ lạc đã bị người gọi lại. Quay đầu nhìn, hóa ra là Dương La.
Hầu Nham và Dương La đang đứng dưới một gốc cây cao lớn, cách sơn động không xa. Kỳ Bạch nhanh chóng chạy tới.
Dương La không hỏi Kỳ Bạch vừa đi đâu, mà trực tiếp nói:
"Ngươi sắp xếp hai người bọn họ ở đâu?"
Kỳ Bạch liền nói vị trí ra.
Dương La trừng mắt nhìn hắn:
"Ta bảo trục xuất bọn họ khỏi bộ lạc, vậy mà ngươi lại để bọn họ ở ngay dưới mí mắt ta, có phải cố tình đối nghịch với ta không?"
Kỳ Bạch cười hì hì:
"Ta biết tư tế gia gia không thực sự muốn đuổi họ ra khỏi bộ lạc. Chẳng qua bọn họ làm ầm ĩ như vậy, đúng là cần một bài học. Để bọn họ chịu cảnh màn trời chiếu đất hai ngày cũng không sao. Nhưng nếu để họ đi quá xa, sau này muốn tìm lại sẽ rất phiền phức."
Dương La không nói gì thêm, còn Hầu Nham thì im lặng từ đầu đến cuối.
Kỳ Bạch cũng ít khi tiếp xúc với vị tộc trưởng này. Ngày thường hắn ta luôn tỏ ra chất phác, việc gì trong bộ lạc cũng tranh làm, chưa bao giờ bày ra dáng vẻ của một tộc trưởng. Nhưng hôm nay, khi sắc mặt hắn trầm xuống, lại khiến người khác có chút e ngại.
Dương La khoát tay, tỏ vẻ không kiên nhẫn:
"Thôi được rồi, ngươi về làm việc đi."
"Được thôi!" Kỳ Bạch vẫn cười đáp.
Đợi Kỳ Bạch đi xa, Dương La mới nói:
"Thằng nhóc này chắc chắn sẽ luôn để mắt đến hai đứa kia. Ngoài ra, ta cũng sẽ chú ý thêm. Nhưng chuyện này không chỉ đơn giản là hai đứa nhỏ đánh nhau, ta nghĩ ngươi cũng nhận ra vấn đề trong bộ lạc rồi."
Hầu Nham im lặng một lúc, rồi trầm giọng đáp:
"Tình hình đội săn thú ngươi cũng biết rồi. Trong bộ lạc hiện giờ chỉ có mười giác thú nhân trưởng thành, trừ ta ra thì Hồ Hỏa hành động không tiện, thực ra cũng không thích hợp để săn bắn. Tượng Du và hai người kia tuổi đã khá lớn, có thể giúp đỡ tạm thời, nhưng không phải kế lâu dài."