Edit Ngọc Trúc

"Lang Trạch, ngươi ăn no chưa? Chúng ta lát nữa đi bắt cá đi." Kỳ Bạch nhỏ giọng nói với Lang Trạch.

Bộ lạc làm việc đến khi mặt trời lặn thì cơ bản ngừng lại, thời gian còn lại ai cũng có thể tự do sắp xếp. Nếu chỉ dựa vào khẩu phần ăn được phát thì rất khó để no bụng, nhất là với những thú nhân có sức ăn lớn. Vì vậy, không ít người sẽ tranh thủ buổi tối để tìm thêm thức ăn lót dạ.

Cá Thực Nhân chính là món ăn khuya được ưa chuộng nhất trong bộ lạc hiện tại.

Dù ai cũng thích ăn thịt thú hơn, nhưng sông có quá nhiều cá Thực Nhân, hơn nữa sau khi biết cách bắt cá thì việc này cũng chẳng còn nguy hiểm gì.

"Được."

"Tối nay chúng ta bắt nhiều một chút, ta muốn làm một kiểu cá nướng mới, đến lúc đó để mọi người trong bộ lạc cùng nếm thử."

"Ừ." Dù vẫn đáp lại một cách nhàn nhạt, nhưng nghe Kỳ Bạch nói sẽ làm món mới, Lang Trạch cũng có chút mong đợi.

Kỳ Bạch nhanh chóng ăn xong bữa tối rồi cùng Lang Trạch đi tìm Dương La để mượn một cái giỏ mây.

Hiện tại, ngoài túi da thú mang theo từ lúc bỏ trốn và con dao xương nhỏ, tài sản riêng của Kỳ Bạch chỉ có hai thứ: một là tấm da dê thối hoắc, hai là ống trúc vừa được phân phát.

Còn giỏ mây là tài sản chung của bộ lạc, ai muốn dùng đều phải xin phép Dương La.

Khi hai người đến bờ sông Thực Nhân, đã có vài người ở đó.

Hổ Mãnh lúc này đang thả giỏ mây từ trên nhánh cây xuống nước. Nhìn thấy hai người họ, hắn vui vẻ hô lên: "Báo Bạch, Lang Trạch, các ngươi cũng tới à? Ta mới vừa thả giỏ xuống, các ngươi phải chờ một lát."

Kỳ Bạch lớn tiếng đáp lại: "Không sao, chúng ta còn phải đi tìm mồi nữa."

Gần đây không có mưa, giun đất không trồi lên mặt đất để thở, nên muốn tìm mồi cũng cần chút thời gian.

Ngưu Dũng, người đang phối hợp cùng Hổ Mãnh, nói: "Không cần tìm mồi đâu, chúng ta vừa mới câu được mấy con cá, các ngươi có thể giúp làm sạch cá không? Nội tạng cá có thể dùng làm mồi dụ."

Ngưu Dũng và Hổ Mãnh hơi vụng về, lại không có dao xương, thường xuyên làm thủng bong bóng cá, nên rất mong có người giúp xử lý cá.

Kỳ Bạch và Lang Trạch đương nhiên đồng ý. Họ mang cá đến dưới gốc cây lớn rồi bắt đầu làm sạch từng con.

Khi nội tạng cá đã được gom thành một đống nhỏ, Hổ Mãnh cũng nhảy xuống khỏi cây, vui vẻ nhận lại số cá đã làm sạch.

Lần này, Kỳ Bạch không còn buộc dây mây lên người Lang Trạch nữa. Nhớ lại chuyện đó, hắn vẫn có chút ngượng ngùng. Nhưng Lang Trạch dường như chẳng hề để tâm, chỉ yên lặng vác giỏ mây trèo lên cây.

Theo kế hoạch đã bàn bạc trước đó, lần này họ tổng cộng bắt được hai mươi con cá Thực Nhân, chất đầy một giỏ mây.

Sau khi trở về bộ lạc, Lang Trạch đi tìm củi và đá theo lời Kỳ Bạch dặn, còn Kỳ Bạch thì mang theo hai con cá đến tìm Dương La.

Nhìn cá trong tay Kỳ Bạch, Dương La tưởng hắn đến đổi lấy lông chim, nên không nhận cá mà trực tiếp lấy ra một chiếc lông đuôi xinh đẹp của sơn phượng, cài lên mái tóc bạc của hắn.

Bộ lạc có nhiều lông sơn phượng, nhưng lông đuôi to và đẹp nhất chỉ có ba chiếc. Những lông khác đã được Dương La chia cho mọi người, chỉ duy nhất chiếc này là hắn cố ý giữ lại cho Kỳ Bạch.

Chiếc lông đuôi đỏ rực trên mái tóc bạc khiến Kỳ Bạch trông càng nổi bật.

Thú nhân có hình thú màu trắng không hiếm, ví dụ như hình thú của Dương La là một con sơn dương trắng. Nhưng rất ít thú nhân có mái tóc màu trắng khi ở hình người. Sư phụ của Dương La từng nói, những thú nhân như vậy là "bị Thần Thú ruồng bỏ" và sẽ mang lại bất hạnh cho bộ lạc.

Dù vậy, trên đường trốn chạy, Dương La chưa bao giờ có ý định bỏ rơi Kỳ Bạch. Giờ đây, khi họ đã lập nên bộ lạc, Kỳ Bạch không chỉ nghĩ ra cách bắt cá Thực Nhân mà còn giúp bộ lạc có được muối. Nghĩ đến điều này, Dương La lại càng thương tiếc hắn hơn.

Lại nghĩ đến thái độ của mình với nô lệ mấy ngày nay, Dương La bỗng có một suy nghĩ bất chấp tất cả: dù sao hắn cũng đã rời bỏ những giáo điều của sư phụ, vậy cứ như vậy đi, dù gì những người khác trong bộ lạc cũng không biết về chuyện "bị Thần Thú ruồng bỏ".

Dương La khoanh tay, nhàn nhạt đánh giá Kỳ Bạch: "Cũng khá đẹp mắt đấy."

Kỳ Bạch ngẩn người trước hành động bất ngờ của Dương La, suýt quên mất mình đến đây để làm gì. Hắn vội đưa tay gỡ lông chim ra khỏi mái tóc rối bù của mình, một tay khác giơ cao con cá, nhanh chóng nói: "Tư tế gia gia, ta không phải đến đổi lông chim, ta muốn đổi một ít mỡ và muối."

Mỡ nếu đem nấu trực tiếp thì không ngon, nên lúc vừa mổ thịt con mồi, Dương La sẽ không bỏ ngay vào nồi, mà sẽ ăn trước những phần thịt tươi ngon hơn.

Dương La nhìn hắn, có chút không vui: hắn vừa mới cố ý để dành chiếc lông đẹp nhất cho Kỳ Bạch, vậy mà hắn lại không cần.

Dương La trừng mắt: "Ngươi muốn mỡ và muối làm gì?"

Kỳ Bạch cười hì hì: "Tư tế gia gia, hôm nay ta tìm được hành dại và tỏi dại, ta muốn làm một kiểu cá nướng mới, cần dùng đến mỡ. Chờ ta làm xong, ngài nhất định phải tới nếm thử."

Dương La nhận lấy cá, gật đầu nói: "Đợi đấy."

Chỉ chốc lát sau, Dương La mang ra một miếng thịt ba chỉ có cả mỡ lẫn nạc, cùng một gói nhỏ muối bọc trong lá cây. Kỳ Bạch vui vẻ nhận lấy, cảm ơn Dương La rồi định trả lại chiếc lông chim.

Dương La phất tay: "Thôi, ai cũng có một chiếc, ngươi cứ giữ lấy đi."

Kỳ Bạch suy nghĩ một chút rồi cẩn thận cất chiếc lông chim đi: "Vậy cảm ơn tư tế gia gia, ta nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play