Edit Ngọc Trúc

Kỳ Bạch tối nay muốn làm món cá nướng tỏi thơm.

Khi Kỳ Bạch cầm thịt mỡ và muối trở về, Lang Trạch đã tìm đủ củi lửa và đá theo yêu cầu.

Kỳ Bạch đặt cá đã sơ chế lên một phiến đá sạch, khứa nhẹ vài đường trên thân cá, rồi rắc muối đều lên bề mặt.

Hắn lấy hành, tỏi và hồng quả hái được ban ngày, cắt hành thành khúc, tỏi và hồng quả thành lát. Tỏi lát cùng hồng quả được nhét vào các vết khứa trên cá, còn hành thì bỏ vào bong bóng cá để ướp.

Lúc này, Kỳ Bạch mới có thời gian xem xét những tảng đá mà Lang Trạch mang về.

Hắn cần một khối đá lớn, phẳng và có chỗ trũng để làm nồi nướng, giống như những khay nướng kim loại trong tiệm ăn trước đây. Nhưng thực tế, nếu thay chất liệu kim loại bằng đá, thì lại rất giống máng lợn ở quê.

Kỳ Bạch suýt bật cười, nhưng cũng không thể trách Lang Trạch được. Nếu hắn có liên tưởng như vậy thì chứng tỏ Lang Trạch đã tìm đúng loại đá mà hắn cần.

Nhân lúc cá đang ướp, Lang Trạch nhóm lửa làm nóng phiến đá, còn Kỳ Bạch thì xử lý các nguyên liệu đi kèm.

Hắn nhặt được nấm, rau dại và hành mọc ven đường, rửa sạch rồi thái nhỏ. Một phần tỏi thì băm nhuyễn, phần còn lại giữ nguyên để dùng sau.

Lúc này, phiến đá cũng đã nóng vừa đủ.

Kỳ Bạch đổ nước vào chỗ trũng trên đá, sau đó cho thịt ba chỉ cắt nhỏ vào, chậm rãi nấu.

Dầu dê có hơi tanh, nhưng vì trong bộ lạc chỉ có loại này nên hắn không có lựa chọn nào khác.

Không lâu sau, mùi thịt dê chiên giòn lan tỏa khắp hang động. Thịt ba chỉ có cả nạc lẫn mỡ, khi chiên lên, hương thơm nức mũi, hấp dẫn vô cùng.

Hơn nửa bộ lạc kéo đến xem, Dương La đứng ở vị trí đầu tiên, tay cầm quyền trượng bằng xương hùng, chỉ vào chảo tóp mỡ, hỏi:

“Đây là món ăn mới mà ngươi nói? Không phải ngươi định làm cá nướng sao?”

Kỳ Bạch cười đáp: “Đúng vậy, nhưng dầu này lát nữa sẽ dùng để nướng cá. Mà tóp mỡ này cũng rất ngon, tư tế gia gia nếm thử đi.”

Nói rồi, hắn dùng đôi đũa làm từ cành trúc gắp một miếng tóp mỡ, chấm thêm chút muối rồi đưa cho Dương La.

Dương La nhận lấy, vừa cắn một miếng liền trợn mắt ngạc nhiên:

“Đây thật sự là thịt dê sao?”

Tóp mỡ chiên xong bóng loáng, giòn rụm, hoàn toàn khác với thịt dê nướng trên lửa trực tiếp, lại thêm chút muối càng dậy vị.

Kỳ Bạch cười nói: “Đương nhiên là thịt dê. Ngài chờ một lát, cá nướng còn ngon hơn nữa.”

Hắn lấy hết tóp mỡ ra, thật ra cũng chỉ có một ít, nhưng vì thèm quá nên hắn không định chia cho cả bộ lạc. Hắn và Lang Trạch là người nấu ăn, nếm thử một miếng cũng không quá đáng.

Dương La thấy Kỳ Bạch gắp một miếng tóp mỡ dính muối, tưởng hắn sẽ đưa cho mình, ai ngờ hắn xoay đũa một cái, đưa thẳng đến trước mặt Lang Trạch.

Dương La còn chưa kịp phản ứng thì miếng thịt đã biến mất. Lang Trạch là ai chứ, tốc độ nhanh đến nỗi không ai kịp nhìn thấy hắn ăn lúc nào.

Miếng cuối cùng, Kỳ Bạch tự thưởng cho mình. Tóp mỡ giòn tan, béo ngậy, hắn suýt nuốt cả đầu lưỡi.

Vừa nhấm nháp hương vị, hắn vừa cho hành khúc và tỏi nguyên tép vào dầu nóng xào qua, mùi thơm lập tức bốc lên nức mũi.

Thử Lâm đứng bên cạnh há hốc mồm. Không ngờ tỏi lại thơm đến thế.

Xào một lát, Kỳ Bạch đổ rau dại vào phiến đá, chờ rau chín thì thêm nước và muối vừa đủ, để đó hầm nhừ.

Lúc này, cá đã ướp xong.

Hắn xiên cá vào cành trúc, giữ lại cả hành và tỏi đã ướp để thêm vào nồi, sau đó cẩn thận nướng cá trên lửa.

Vì lo lắng nhiệt độ không ổn định sẽ khiến cá chỗ chín chỗ sống, Kỳ Bạch rất tập trung, liên tục điều chỉnh khoảng cách với lửa.

Khi nước trong nồi sôi sùng sục, cả bộ lạc đã chảy nước miếng, Kỳ Bạch đặt cá nướng vào nồi, rắc tỏi băm lên trên.

Lẽ ra lúc này phải rưới thêm một muỗng dầu nóng để kích thích hương vị, nhưng tiếc là hắn không còn dầu dư nữa.

Dù vậy, so với món thịt hầm đơn giản của bộ lạc, đây vẫn là một bữa ăn thơm ngon gấp bội.

Cá nướng ngon nhất chính là ở chỗ có thể vừa ăn vừa hầm, hương vị từ nước dùng và cá nướng hòa quyện vào nhau, càng nấu càng đậm đà.

Kỳ Bạch nuốt nước miếng, đưa đôi đũa cành trúc cho Dương La:

“Tư tế gia gia, ngài nếm thử trước đi.”

Dương La nhận lấy chiếc đũa từ tay Kỳ Bạch, nhưng cây trúc vốn rất thuận tiện trong tay Kỳ Bạch, đến tay hắn lại trở nên khó điều khiển. Hắn ném luôn cây trúc đi, nhanh như chớp chạy về sơn động. Khi trở ra, trong tay hắn đã cầm theo một chiếc chén trúc làm từ ống trúc, rồi đưa chén ra trước mặt Kỳ Bạch:

“Múc vào chén cho ta.”

Kỳ Bạch liền chọn lựa cho Dương La một ít nấm, rau dại, những tép tỏi to tròn, và tất nhiên không thể thiếu một miếng cá lớn. Cậu cố ý chọn phần cá có lớp da giòn xốp, thấm đầy nước canh, rồi cẩn thận múc thêm một muỗng canh rưới vào.

Dương La nhận lấy chén trúc, không màng đến hơi nóng, lập tức hớp một ngụm canh. Sau đó, hắn vừa hừ một giai điệu không rõ tên vừa chậm rãi bước sang một bên.

Vừa ăn rau dại một cách ngon lành, Dương La vừa nghĩ ngợi, ngay cả sư phụ của hắn e rằng cũng chưa từng nếm qua món rau ngon như thế này, huống hồ là những kẻ khác.

Nghĩ đến đây, Dương La không nhịn được mà bật cười khẽ vài tiếng.

Ánh mắt hắn quả nhiên không sai—Hắc Sơn bộ lạc nhất định sẽ trở nên ngày càng hùng mạnh.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play