Edit Ngọc Trúc
Kỳ Bạch dọn sạch một tảng đá bên cạnh khoảng đất trống, rồi ngồi lên đó.
Những cây trúc này, một nửa cần phải chặt thành từng đoạn dài khoảng một mét để tiện cho tộc nhân mang nước từ thác về. Giờ đã có ống trúc lớn, họ không cần dùng chậu đá để múc nước nữa, ngay cả đám trẻ con cũng có thể dễ dàng mang nước về.
Phần còn lại, Kỳ Bạch dự định cắt theo từng đốt trúc, làm thành những ống nhỏ. Những ống trúc này không chỉ dùng để uống nước mà còn có thể thay thế bát đĩa đơn giản.
Dù sao hiện tại họ vẫn đang dùng bát đá, vừa nặng lại khó giữ sạch. Kỳ Bạch thường xuyên ăn phải cát và sỏi lẫn trong đồ ăn, tất nhiên phần lớn là do thức ăn chưa được rửa kỹ.
Kỳ Bạch biết cách làm gốm đơn giản, nhưng cậu không định thử ngay. Nguyên nhân chính là việc nung gốm tốn nhiều thời gian, hơn nữa chưa chắc đã thành công ngay lần đầu. Bộ lạc lúc này rất bận rộn chuẩn bị cho mùa đông, cậu không muốn lãng phí thời gian tích trữ lương thực của mọi người. Cậu tính sẽ tự mình thử nghiệm trước, khi nào thành công mới nói với Dương La.
Dù không có sức mạnh như giác thú nhân trưởng thành, nhưng á thú nhân và các thiếu niên trong bộ lạc cũng không thể xem thường. Huống hồ lần này, họ huy động cả hai đội thu thập, hơn mười người cùng làm nên tốc độ nhanh hơn hẳn so với lúc ở bờ biển.
Khi đội săn quay về, họ nhìn thấy những ống trúc lớn được xếp ngay ngắn, cùng hơn ba mươi ống trúc nhỏ đã hoàn thành.
Hầu Nham biết số ống trúc nhỏ này sẽ được chia đều cho mọi người trong bộ lạc. Nhưng số trúc thu hoạch được đã dùng hết, nên hắn lập tức bảo đội săn tạm gác lại con mồi, dẫn theo mọi người tiếp tục vào rừng trúc.
Hôm nay đội săn thu hoạch khá nhiều: một con dê nhỏ, ba con thỏ rừng, thậm chí còn có một con... gà rừng khổng lồ?
Kỳ Bạch kinh ngạc nhìn con “gà rừng” trước mắt. Không giống những con gà được nuôi ở Lam Tinh, con này không chỉ to lớn mà còn cực kỳ đẹp mắt. Lông vũ của nó sặc sỡ, còn có một chiếc đuôi dài óng ánh.
Hổ Tuyết, người phụ trách nấu nướng, vừa đến xử lý con mồi liền cười nói: “Ngươi thích lông chim của con sơn phượng này à? Để lát nữa ta nói với tư tế, bảo họ chia cho ngươi một chiếc lông vũ.”
Thì ra nó được gọi là “sơn phượng”, cái tên này quả thật rất hợp với vẻ ngoài uy nghi của nó.
“Trong bộ lạc chúng ta, chỉ có Báo Bạch ngươi là trắng trẻo nhất. Nếu đeo lông chim này trên đầu, chắc chắn sẽ rất đẹp.” Hổ Tuyết vừa nói vừa nhìn Kỳ Bạch từ trên xuống dưới, sau đó bật cười: “Ngươi cũng đến tuổi trang điểm rồi. Đáng tiếc, bộ lạc ta có quá ít giác thú nhân trạc tuổi ngươi. Nếu không, sang năm khi ngươi trưởng thành, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tặng ngươi những chiếc lông chim đẹp thế này.”
Kỳ Bạch cứng đờ người, chợt nhớ ra trong bộ lạc có rất nhiều á thú nhân thích đeo lông chim sặc sỡ trên người. Vì giác thú nhân thường tặng lông chim và đá quý cho á thú nhân, nên nhiều người coi đó là niềm kiêu hãnh, thậm chí còn mang theo vẻ “tràn đầy tự hào”.
Đúng vậy, vào mùa thu – thời điểm tìm bạn đời, không ít á thú nhân sẽ đeo một vòng lông chim rực rỡ trên đầu.
Kỳ Bạch vội vàng lắc đầu: “Ta không cần lông chim, chỉ là chưa từng thấy con mồi như vậy nên có chút tò mò thôi.”
Hổ Tuyết bật cười: “Ai da, có gì mà phải ngại chứ.”
Hổ Tuyết từng có bạn lữ ở bộ lạc cũ, nhưng thực ra không thể gọi là bạn lữ thực sự. Hai người họ chỉ sống cùng nhau trong mùa đông, đến mùa xuân khi Hổ Tuyết không mang thai, họ tự nhiên chia tay.
Trong bộ lạc, chuyện này rất phổ biến. Một số á thú nhân có quá nhiều con, thậm chí ngay cả họ cũng không nhớ hết ai là cha của từng đứa trẻ.
Tóm lại, quan niệm về hôn nhân lúc này vẫn còn khá hỗn loạn.
“Báo Bạch, lại đây kiểm kê số lượng ống trúc rồi phân phát cho tộc nhân.” Từ xa, Dương La gọi. Kỳ Bạch lập tức chạy lại.
Hắn đếm số lượng ống trúc: tổng cộng có 12 ống trúc lớn và 39 ống trúc nhỏ.
Hiện tại bộ lạc có 54 người, như vậy vẫn cần thêm 15 ống trúc nhỏ nữa. Kỳ Bạch nói: “Tộc trưởng đã dẫn đội săn vào rừng trúc chặt thêm cây mới. Chờ họ về, chúng ta có thể làm đủ số ống trúc cho tất cả tộc nhân.”
Dương La gật đầu: “Vậy chuyện này giao cho ngươi.”
Chỉ một lát sau, đội săn đã mang trúc về khu đất trống. Các thú nhân có sức mạnh vượt xa á thú nhân, không cần sự giúp đỡ, bọn họ nhanh chóng chặt trúc thành hơn 20 ống trúc nhỏ theo từng đốt trúc.
Kỳ Bạch đem số ống trúc này xếp cạnh nồi đá, trong đó có hai cái hắn đặc biệt làm riêng cho Lang Trạch.
Hai ống trúc này được tạo thành hình dạng gáo múc rượu. Phần thân trên bị cắt bớt, tạo thành một tay cầm dài, trong khi phần dưới vẫn giữ nguyên hình ống. Như vậy khi múc thức ăn sẽ không bị dính tay. Hổ Tuyết và Xá Lật từ trước đến nay vẫn dùng muỗng đá, giờ cuối cùng cũng có thể đổi sang dụng cụ mới.
Bữa tối hôm nay là thịt sơn phượng hầm rau dại. Con dê nhỏ bị đặt trên lửa để nướng, còn mấy con thỏ thì Dương La tự tay dùng dây cỏ xâu lại, treo trong hang động.
Dù con mồi trong núi khá dữ tợn, khi bị bắt thường sẽ chết vì đói hoặc tức giận, nhưng giữ lại một đêm thì không vấn đề gì.
Kỳ Bạch đứng một bên giúp đỡ Hổ Tuyết. Hắn đưa từng ống trúc nhỏ cho nàng, Hổ Tuyết thì dùng chúng làm gáo lớn múc đồ ăn vào trong. Nhanh chóng, nàng nhận ra ưu điểm của vật dụng này.
Nàng có thể dễ dàng chia thức ăn thành từng phần đều nhau, hơn nữa ống trúc dùng làm chén dù đầy canh cũng không bị đổ, thực sự rất tiện lợi.
Sau khi chia phần ăn xong, Kỳ Bạch bưng ống trúc của mình đi tìm Lang Trạch.
Lúc này, Lang Trạch đã ăn xong từ lâu, đang cầm một khúc xương không biết nhặt được ở đâu, chăm chú nghiên cứu. Thi thoảng, hắn còn dùng khúc xương chà sát lên một tảng đá thô ráp.