Edit Ngọc Trúc
Hắn lúc này đang ở bên cạnh rừng trúc, lần vấp ngã này khiến hắn lao đầu vào đám cỏ rậm bên ngoài, bóng dáng lập tức biến mất, trong bụi cỏ vang lên một tiếng "Miêu ô".
Kỳ Bạch cắn cắn cái đuôi đang quẫy loạn của mình, cảm thấy hết sức bất đắc dĩ. Chắc chắn đây là bản năng của báo tuyết, khiến hắn bây giờ trở nên cực kỳ nhạy cảm, chỉ một chút bất cẩn là lại biến thành hình thú.
Hơn nữa, cái đuôi trong trạng thái thú hình của hắn lại không nghe theo sự điều khiển, lúc nào cũng khiến hắn thêm phiền toái.
Nhưng đúng lúc này, Kỳ Bạch cũng hơi mệt, liền lăn một vòng trên mặt đất, duỗi chân tay ra thật rộng để giãn người. Một luồng hương nồng nặc chợt xông vào mũi hắn.
"Hắt xì!"
Tiểu báo tuyết hắt hơi một cái thật to, cả người cũng run rẩy theo. Kỳ Bạch nhún nhún mũi, quyết định quay lại làm việc tiếp.
Khoan đã.
Vừa rồi đó là mùi gì?
Kỳ Bạch xoay người, dán sát mặt đất, cẩn thận hít hà ở chỗ vừa té ngã. Theo mùi hương đó, hắn dùng móng vuốt đẩy đám cỏ cao ra.
Một mảng nhỏ thực vật màu xanh non từ từ hiện ra.
Tiểu báo tuyết ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đám thực vật xanh ấy.
Hành lá!
Là hành lá thật sao?!
Kỳ Bạch cố nén niềm vui sướng trong lòng, lập tức nhào tới, há miệng định cắn một nhánh hành thì bất ngờ bị người khác nhấc bổng lên.
Trước mắt hắn xuất hiện khuôn mặt của Ngưu Khê, đội trưởng đội thu thập, với những đốm tàn nhang lấm tấm. Nàng cười nói: "Sao lại ăn bậy bạ thế này? Cái này ăn vào lưỡi sẽ đau đấy." Nói rồi, nàng còn tiện tay xoa xoa lông đầu của Kỳ Bạch.
Kỳ Bạch có chút xấu hổ, rụt đầu lại. Dù thân thể hắn là một ấu tể, nhưng trong lòng hắn đã là người trưởng thành, bị người khác xoa đầu thế này thật sự khiến hắn cảm thấy kỳ quặc. Hắn giãy giụa một chút, Ngưu Khê liền đặt hắn xuống đất.
Kỳ Bạch lập tức biến thành hình người, hỏi: "Ngưu Khê tỷ tỷ, loại cỏ này có độc không?"
Ngưu Khê lắc đầu: "Không có độc đâu."
"Không có độc thì tốt rồi! Ta rất thích mùi vị này." Nói xong, hắn liền túm lấy một nhánh hành lá bỏ vào miệng, từ từ nhấm nháp.
Vừa nhai, Kỳ Bạch vừa chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm. Trước đây hắn chưa từng tự nấu ăn, ấn tượng về hành lá cũng chỉ dừng lại ở hình ảnh củ hành tây to lớn ở Sơn Đông. Hắn chưa từng chú ý đến những cây hành nhỏ bé như thế này, suýt chút nữa đã bỏ lỡ một thứ gia vị quan trọng.
Bên cạnh, Thử Lâm cười nói: "Nếu ngươi thích ăn loại rau dại làm cay miệng này, ta còn biết một thứ lợi hại hơn nữa."
Kỳ Bạch lập tức nín thở. Chẳng lẽ là... ớt cay?!
Hắn sốt sắng hỏi: "Là thứ gì? Ở đâu có? Ta muốn xem thử!"
Thử Lâm nhìn Kỳ Bạch đầy mong đợi, chớp chớp mắt, cố tình úp mở: "Chờ trên đường về ta sẽ cho ngươi xem, đảm bảo ăn xong ngươi sẽ khóc đấy."
Ngưu Khê bật cười, trừng mắt liếc Thử Lâm một cái. Thử Lâm có vẻ ngoài thanh tú, nhưng cách nói chuyện lại luôn mang theo chút nghịch ngợm. May mắn là tính cách hắn không gây khó chịu, nên mọi người vẫn vui vẻ tiếp nhận.
Kỳ Bạch lại thấy Thử Lâm rất thú vị, vì vậy thường xuyên thích nói chuyện với hắn.
Lúc này, giọng của Thỏ Nha vang xuống từ sườn núi: "Báo Bạch, mau tới đếm xem chúng ta đã chặt đủ số trúc Dương La tư tế yêu cầu chưa."
Trong bộ lạc, phần lớn mọi người vẫn chưa thể tự đếm số, vì vậy trước khi đi, Dương La đã dặn Kỳ Bạch ghi nhớ số lượng trúc cần chặt. Sau khi kiểm kê xong, họ mới có thể mang về bộ lạc.
"Tới ngay!" Kỳ Bạch lớn tiếng đáp.
Hôm nay có tổng cộng tám người làm việc. Kỳ Bạch chờ mọi người tập hợp lại rồi mới bắt đầu đếm chậm rãi từng cây một.
Đếm xong, hắn gật đầu với Thỏ Nha: "Vừa đủ mười cây. Thỏ Nha, ngươi đã học được cách đếm rồi."
Thỏ Nha cười ngượng ngùng. Trên má trái nàng có một lúm đồng tiền nhỏ, mỗi khi cười lại càng lộ rõ.
Biết sắp về bộ lạc, Kỳ Bạch vội chạy xuống chân núi, nhổ thêm vài nhánh hành lá, chuẩn bị để tối nay cho vào thức ăn.
Nhưng điều hắn mong chờ hơn cả là không biết Thử Lâm sẽ cho hắn xem thứ thực vật gì.
Đi được một đoạn, Thử Lâm và Kỳ Bạch dần tụt lại phía sau đội ngũ.
Nơi họ chặt trúc cách bộ lạc không xa, nên cũng không cần lo lắng về an toàn.
Thử Lâm đặt cây trúc xuống, ngồi xổm bên đường bắt đầu tìm kiếm. Nhìn hắn bới đất, Kỳ Bạch liền đoán ngay thứ hắn muốn tìm có lẽ không phải ớt.
Nhưng khi Thử Lâm nhổ lên một củ nhỏ có vỏ trắng nhạt, Kỳ Bạch lập tức sáng rỡ mắt.
Tỏi!
Thử Lâm bóc một tép tỏi, đưa cho Kỳ Bạch với vẻ mặt tinh quái, chuẩn bị xem hắn bị cay đến bật khóc.
Nhưng Kỳ Bạch lại vui mừng nhét ngay tép tỏi vào miệng, rồi thật sự... khóc.
Thử Lâm vội thu lại nụ cười, bối rối: "A, ta chỉ đùa với ngươi thôi, sao lại khóc thật rồi?"
Kỳ Bạch thật sự khóc, một phần là do bị cay, nhưng quan trọng hơn là vì quá vui mừng.
Hôm nay hắn không chỉ tìm được hành, mà còn có cả tỏi.
Hắn xúc động đến rơi nước mắt!
Nhìn Kỳ Bạch vừa sụt sịt vừa chăm chú đào tỏi, Thử Lâm đột nhiên không biết nên nói gì.
Chỉ đến khi túi da thú của Kỳ Bạch nhét đầy tỏi, hắn mới hài lòng, cùng Thử Lâm kéo cây trúc trở về bộ lạc.
Trở lại bộ lạc, mọi người lập tức bắt tay vào xử lý số cây trúc vừa mang về.
Vì cây trúc đều rất dài, vài người liền nhổ sạch một khoảng cỏ dại bên phải cửa hang, tạm thời dọn ra một khoảng đất trống.
Nhìn khoảng trống lớn vừa được dọn dẹp, Kỳ Bạch cuối cùng cũng cảm thấy xung quanh sáng sủa hơn hẳn.
Do cửa hang nằm giữa khu rừng rậm, hơn nữa con gấu đen trước kia dường như muốn che giấu tung tích nên hầu như không động đến đám cỏ dại và cây nhỏ trước cửa hang. Điều này dẫn đến việc dù đứng ngay cửa hang cũng rất khó thấy ánh sáng mặt trời, huống hồ bên trong hang. Nếu không có đống lửa chiếu sáng, cả hang động sẽ chìm trong bóng tối.