Edit Ngọc Trúc
Dương La vung cây quyền trượng bằng xương hùng lên cao:
"Hắc Sơn bộ lạc, ăn cơm!"
Thịt gấu được ninh nhừ đến mềm, chỉ cần nhẹ nhàng dùng đũa là có thể tách rời khỏi xương. Cắn một miếng, lớp tủy trắng sữa bên trong béo ngậy, thơm nức, mùi vị xộc thẳng lên não khiến người ta không thể cưỡng lại.
Còn cá Thực Nhân Ngư đã được ướp với quả đỏ rồi nướng trên lửa than, lớp da giòn rụm, thơm lừng, bên trong mềm mại, béo ngậy. Vị cá tươi ngon hòa quyện cùng hương thanh mát của quả đỏ, không hề có chút tanh hay đắng.
Được ăn thỏa thích những miếng thịt tươi ngon, lại có cả cá nướng đậm đà, tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc cảm thấy đây chính là bộ lạc tốt nhất trên thế gian. Một cuộc sống tốt hơn thế này, bọn họ thậm chí không thể tưởng tượng nổi!
Kỳ Bạch cảm thấy chất lượng cuộc sống của mình như thể đang ngồi trên hỏa tiễn mà bay thẳng lên trời.
Hôm trước còn phải ăn sống rau dại để cầm hơi, hôm sau đã có canh thịt cá nướng, đến hôm nay lại có thể ăn từng miếng thịt lớn.
Sau khi tất cả mọi người đều đã no nê thỏa mãn, bọn họ ngồi chờ theo sự sắp xếp của Dương La.
Bát đĩa của thú nhân căn bản không cần rửa, bởi vì từng giọt canh, từng chút thịt cuối cùng cũng sẽ được vét sạch. Kỳ Bạch thậm chí còn thấy một số tiểu thú nhân dù đã ăn no căng bụng, vẫn len lén liếm quanh miệng bát đá của mình.
Nhưng dù ai nấy đều tràn đầy hy vọng vào tương lai của bộ lạc, có một vấn đề quan trọng mà bọn họ không thể không đối mặt.
Đó chính là—muối.
Quả nhiên, khi vừa nghe nhắc đến muối, không cần Dương La phải lên tiếng thêm, cả đám đông dần yên lặng.
Dương La nói:
"Muối là tài nguyên quan trọng nhất trong bộ lạc. Không có muối, chiến sĩ của chúng ta sẽ ngày càng suy yếu. Không có muối, chúng ta không thể tích trữ đủ lương thực để vượt qua mùa đông. Khi đó, tộc nhân của chúng ta sẽ phải chịu đói, thậm chí có thể chết."
Vừa nói, Dương La vừa giơ lên một túi da thú:
"Đây là số muối còn lại cuối cùng của bộ lạc chúng ta."
Hành động tiếp theo của hắn khiến tất cả mọi người kinh hô thành tiếng.
Những thú nhân ngồi hàng đầu thậm chí còn bổ nhào lên bục đá để cố gắng chụp lấy thứ gì đó—nhưng không có gì rơi xuống cả.
Dương La mở túi da thú, lật ngược xuống.
Bên trong trống trơn.
Trong bộ lạc, không còn một hạt muối nào.
Những đứa trẻ còn nhỏ có thể chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi thấy sắc mặt nặng nề của người lớn, bọn chúng lập tức sợ hãi mà trốn vào lòng cha mẹ.
Kỳ Bạch hiểu rõ, ướp muối không phải là cách duy nhất để bảo quản thực phẩm. Nhưng có một điều Dương La nói không sai—thú nhân không thể sống thiếu muối.
Thiếu muối trong thời gian ngắn có thể chưa thấy vấn đề gì, nhưng nếu kéo dài, cơ thể sẽ bị mất cân bằng điện giải. Cơ bắp, xương cốt, máu và các cơ quan nội tạng đều sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Dương La thở dài:
"Hiện tại, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là tìm được muối."
"Ta và tộc trưởng Hầu Nham đã bàn bạc với nhau. Vô luận là ai, chỉ cần có thể tìm được đủ muối để bộ lạc vượt qua mùa đông, người đó sẽ được tặng một tấm da thú, trở thành tài sản riêng của hắn."
Điều kiện hấp dẫn đến mức ngay cả Kỳ Bạch cũng không kìm được mà nuốt nước bọt.
Từ ký ức của Miêu Bạch, hắn nhận ra rằng năm nay thời tiết rất bất thường.
Không nói đến việc trước đây chưa từng có những cơn bão kéo dài diện rộng như vậy, ngay cả nhiệt độ không khí lúc này cũng thấp hơn hẳn so với mọi năm.
Có lẽ toàn bộ thế giới đang biến đổi khí hậu, hoặc cũng có thể do bọn họ đã chạy trốn đến vùng đất lạnh phương Bắc.
Dù thế nào đi nữa, Kỳ Bạch có thể chắc chắn một điều—mùa đông năm nay sẽ đến sớm, và kéo dài lâu hơn bình thường.
Mặc dù thú nhân không sợ lạnh như con người, nhưng không phải ai cũng có bộ lông dày để giữ ấm. Khi biến thành hình người, lớp lông biến đổi chỉ đủ che phủ những vị trí trọng yếu.
Nói trắng ra, hình người thú nhân so với con người trần truồng cũng chẳng hơn được bao nhiêu.
Bởi vậy, nếu có một tấm da thú lớn, dù chỉ là một phần ba, không, chỉ một phần tư tấm da gấu thôi, cũng đủ để giúp Kỳ Bạch sống sót qua mùa đông khắc nghiệt.
Nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của mọi người, Dương La tiếp tục nói:
"Dù các ngươi không biết chính xác nơi nào có muối, chỉ cần cung cấp tin tức giúp bộ lạc tìm ra muối, cũng sẽ được thưởng."
Không thể không thừa nhận, Dương La rất giỏi khơi dậy lòng nhiệt huyết của mọi người. Ngay lập tức, có người lên tiếng:
"Bên trong hang núi có muối! Bộ lạc cũ của ta từng khai thác muối từ một hang động ngầm. Những tảng muối sẽ mọc ra từ vách đá, giống như nhũ đá vậy. Nhưng mà..." Gã thú nhân này cúi đầu, giọng nhỏ dần, "Từ bộ lạc cũ của ta đến đó phải mất hơn ba mươi ngày đường. Hơn nữa, ta cũng không biết bộ lạc cũ của ta hiện giờ ở đâu nữa."
Gã thú nhân này hẳn là đang nói đến mỏ muối. Nhưng vì hắn là nô lệ bị buôn bán nhiều lần, từ lâu đã không còn nhớ quê hương của mình ở đâu.
Lúc này, một á thú nhân cũng lên tiếng:
"Có muối trên vùng đất không có cây cỏ! Lúc bộ lạc của chúng ta di cư, chúng ta đã từng đi ngang qua một vùng đất cằn cỗi, nơi đó có những tảng muối trắng khổng lồ. Nhưng vì đất ở đó quá khắc nghiệt, thú nhân không thể sinh sống nên đành phải rời đi."
Đây có thể là vùng đất mặn kiềm, nơi mà lượng muối tích tụ quá cao khiến thực vật không thể mọc nổi.
Sau đó, lần lượt có người nhắc đến quả muối, cây muối, thậm chí cả muối đá.
Nhưng không một ai nói về biển cả.
Kỳ Bạch tìm kiếm trong ký ức của Miêu Bạch, phát hiện bộ lạc cũ của họ có vẻ như nằm sâu trong lục địa, chưa bao giờ nghe nói đến biển.
Nhưng với một người hiện đại như Kỳ Bạch, nguồn muối dồi dào nhất mà hắn biết chính là muối biển.
Vì vậy, hắn mở miệng nói:
"Trong nước biển có vô số muối! Chỉ cần chúng ta tìm được biển, chúng ta sẽ không bao giờ lo thiếu muối nữa."
Báo Tinh nghi hoặc hỏi:
"Biển là gì? Ta chưa từng nghe thấy biển bao giờ."