Edit Ngọc Trúc

“Biển, chính là một vùng nước mênh mông vô tận. Nước biển có màu xanh lam, vị vừa mặn vừa đắng…”

Kỳ Bạch còn chưa nói hết câu, một giác thú nhân trẻ tuổi đã không chờ nổi mà ngắt lời hắn:

“Ngươi nói trong biển thật sự có nhiều muối như vậy sao?”

Kỳ Bạch sững sờ một chút. Nhìn dáng vẻ kích động của đối phương, hắn cũng không khỏi căng thẳng theo:

“Đúng vậy! Trong nước biển có lượng muối khổng lồ, không chỉ đủ để giúp chúng ta vượt qua mùa đông mà còn đảm bảo bộ lạc không bao giờ phải lo thiếu muối nữa!”

Người thanh niên giác thú kia nhảy cẫng lên vì phấn khích. Một giác thú nhân khác bên cạnh vội vàng kéo hắn lại.

Hai người bọn họ là anh em ruột. Người trẻ tuổi tên là Mã Lăng, còn người kéo hắn lại là Mã Thục. Cả hai nhân lúc hỗn loạn mà trốn khỏi bộ lạc nô lệ, vì vậy Mã Thục rất sợ đệ đệ của mình phạm sai lầm.

Thế nhưng Mã Lăng vẫn không chịu từ bỏ, kích động nói:

“Ca ca, ngươi còn nhớ vùng nước ăn thịt người mà chúng ta từng thấy trước khi đến bộ lạc không?”

Mã Thục chợt nhớ ra nơi đó, sắc mặt lập tức tái nhợt, liều mạng lắc đầu:

“Trong nước đó có những con dã thú khổng lồ. Bất kỳ động vật hay thú nhân nào đến gần đều bị nuốt chửng! Hơn nữa, nước đó không thể uống, càng uống càng khát!”

Mã Lăng nghe vậy liền chột dạ, bắt đầu hối hận vì hành động bồng bột vừa rồi.

Nhưng hắn không ngờ rằng Kỳ Bạch lại vui mừng khôn xiết, phấn khích đứng bật dậy:

“Đó chính là biển!”

Việc tìm kiếm muối đối với bộ lạc là quan trọng nhất. Giờ đã có manh mối, dù thế nào cũng phải thử một chuyến.

Hơn nữa, theo lời Mã Lăng, biển cách bộ lạc cùng lắm chỉ bốn, năm ngày đường.

Đừng nghĩ bốn, năm ngày là xa. Thông thường, muốn đổi muối, các bộ lạc phải đến gần đại bộ lạc. Trong thế giới thú nhân, khoảng cách giữa các bộ lạc rất xa. Lấy bộ lạc cũ của Miêu Bạch làm ví dụ, đội đổi muối của họ phải mất hơn một tháng mới mang muối về được. Sự gian khổ thế nào không cần phải nói.

Nhưng ngay cả Dương La cũng không hiểu rõ phương pháp mà Kỳ Bạch nói đến, mọi người đều hoài nghi liệu có thể tìm được muối trong biển hay không.

Quan trọng hơn, theo lời Mã Thục và Mã Lăng, nơi họ từng nhìn thấy biển là trước khi họ đến Hắc Sơn. Khi đó, họ bị hồng thủy truy đuổi đến tận đây, vậy nên không ai biết hành trình quay về có nguy hiểm ra sao.

Tuy nhiên, dù nguy hiểm lớn đến đâu, chỉ cần có mục tiêu, thú nhân cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Nhưng hiện tại, bộ lạc đang thiếu người, Dương La không thể để Kỳ Bạch mang theo quá nhiều người đi. Họ cũng cần tìm kiếm những phương pháp khác để có được muối.

Cuối cùng, một đội năm người tìm muối chính thức được thành lập.

Đứng đầu đương nhiên là Kỳ Bạch, nhưng cậu chỉ có thể phát huy tác dụng khi tìm thấy biển. Trước đó, họ cần người dẫn đường.

Mã Thục và Mã Lăng là hai người tiên phong. Trong bộ lạc, người hiểu Kỳ Bạch nhất là Lang Trạch, đương nhiên cũng tham gia.

Người thú nhân còn lại là do Dương La đề cử.

Đó là một giác thú nhân lớn tuổi, tên là Tượng Du.

Có lẽ do hình thú ảnh hưởng, Tượng Du có hình thú là voi, còn Mã Thục và Mã Lăng có hình thú là ngựa, đều rất giỏi nhận đường. Sau khi nghe Mã Thục và Mã Lăng cẩn thận mô tả lại vị trí nơi họ từng thấy biển, Tượng Du nhanh chóng nhớ ra và đảm bảo có thể dẫn mọi người đến đó.

Quan trọng nhất, Lang Trạch, Mã Thục và Mã Lăng đều chỉ vừa mới thành niên, còn Kỳ Bạch lại là một á thú nhân nhỏ tuổi. Họ thiếu kinh nghiệm sinh tồn trong hoang dã, vì vậy nhất định phải có một giác thú nhân lớn tuổi dẫn dắt, Dương La mới yên tâm để họ rời đi.

Đối với bộ lạc nhỏ này, mỗi thành viên đều vô cùng quý giá.

Dương La chuẩn bị cho đội tìm muối một ít thức ăn.

Nhờ có gấu đen xuất hiện, bộ lạc vẫn còn khá nhiều thịt gấu dư. Dương La chia cho năm người một lượng thịt gấu đủ ăn trong ba ngày, mỗi người được khoảng bốn, năm cân.

Còn rau dại, quả dại có thể hái dọc đường nên Dương La không chia thêm.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Bạch nhận được nhiều thịt như vậy. Cậu ra ngoài tìm một ít lá cây sạch sẽ, định gói thịt lại cho gọn.

Nhưng khi vừa quay về nơi nghỉ, Kỳ Bạch thấy Lang Trạch đang nhóm một đống lửa nhỏ, cắt thịt gấu thành từng miếng, xiên vào cành cây rồi nướng.

Kỳ Bạch tò mò hỏi:
"Lang Trạch, anh đang làm gì vậy?"

Thấy hành động của Kỳ Bạch, Lang Trạch đoán được cậu không định nướng chín thịt gấu. Cũng dễ hiểu, một á thú nhân như Kỳ Bạch rất hiếm khi phải đi xa nhà. Vì thế, Lang Trạch nhắc nhở:
"Thịt tươi rất nhanh sẽ thối, chúng ta phải nướng thành thịt khô. Như vậy, không chỉ giữ được lâu, mà nếu trên đường không thể nhóm lửa, chúng ta vẫn có thể ăn thịt khô đã nướng sẵn."

Kỳ Bạch chợt vỗ trán, cậu thật sự không nghĩ đến chuyện này.

Thật ra cậu biết cách làm thịt nướng, hoặc phải nói, Miêu Bạch nguyên bản biết làm. Lúc chạy nạn, trong chiếc túi da nhỏ trước ngực cậu từng chứa đầy thịt khô mà Miêu Bạch tích trữ. Nhưng khi Kỳ Bạch xuyên đến đây, những thứ đó đã không còn, nên cậu không có ấn tượng sâu sắc.

Có Lang Trạch nhắc nhở, Kỳ Bạch cũng vội vàng nướng số thịt của mình. Sau đó, cậu phát hiện thêm một lợi ích khác của thịt khô: nó nhẹ hơn thịt tươi rất nhiều, cực kỳ thích hợp để mang đi đường xa.

Đêm đó, mọi chuyện diễn ra yên bình.

Sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu lên mặt, Kỳ Bạch cảm nhận được một sự ấm áp chưa từng có.

Cậu bước ra khỏi hang động, thấy những giọt mưa còn vương lại dưới ánh mặt trời lấp lánh phản chiếu, cả thế giới như bừng lên sức sống.

Mưa đã tạnh.

Như thể chúc mừng bộ lạc mới này, cũng như tiếp thêm động lực cho đội thám hiểm sắp khởi hành, bầu trời đã trong trở lại sau gần một tháng âm u, những cơn mưa kéo dài cuối cùng cũng ngừng rơi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play