Edit Ngọc Trúc
Bọn họ ai cũng hiểu rõ một điều—họ không thể quay về bộ lạc cũ.
Dương La từng nói, phương Bắc là nơi sinh sống của Thần Thú, không ai được phép đặt chân tới để tránh quấy nhiễu giấc ngủ của Thần Thú.
Dĩ nhiên, Kỳ Bạch cũng không biết trên đời này có thật sự tồn tại Thần Thú hay không. Nhưng chuyện phương Bắc là cấm địa của thú nhân gần như đã trở thành truyền thuyết được tất cả các bộ lạc truyền từ đời này sang đời khác.
Vì thế, khi đại hồng thủy ập đến, không một bộ lạc nào chọn phương Bắc làm điểm đến.
Còn bọn họ, so với việc nói là chạy trốn đến đây, thà nói rằng chính cơn đại hồng thủy đã xua đuổi họ đến vùng đất này.
Trong số họ, có những người lớn tuổi chủ động rời bỏ bộ lạc, có những kẻ giống như Kỳ Bạch và Hồ Hỏa bị bộ lạc vứt bỏ, cũng có những nô lệ lợi dụng lúc hỗn loạn để trốn chạy.
Tóm lại, phần lớn bọn họ đều có cuộc sống vô cùng khốn khổ trong bộ lạc cũ. Có lẽ, rời đi lại chính là lựa chọn tốt hơn.
Nhưng trong thế giới thú nhân đầy nguy hiểm, một thú nhân đơn độc không có bộ lạc chẳng khác nào cánh bèo trôi dạt, rất khó để sinh tồn.
Vì vậy, khi Dương La chủ động đứng ra dẫn dắt mọi người đi săn, thu thập nhu yếu phẩm và đề xuất thành lập một bộ lạc mới, đây chính là điều mà tất cả thú nhân vẫn luôn mong đợi trong lòng.
Giờ phút này, khi nghe thấy Dương La cuối cùng cũng chính thức lên tiếng, ai nấy đều cảm thấy như trút được gánh nặng, chẳng ai phản đối.
Mọi chuyện sau đó diễn ra vô cùng thuận lợi.
Dương La nghiễm nhiên trở thành vị tư tế đầu tiên của bộ lạc.
Kỳ Bạch nhìn Dương La giơ cao quyền trượng được chế tác từ một mảnh xương gấu mà hắn đã cẩn thận lựa chọn. Trên gương mặt Dương La hiện lên một cảm xúc phức tạp mà Kỳ Bạch chưa từng thấy trước đây—vừa có sự thỏa mãn vì đạt được mong muốn, lại mang theo chút hoang mang và mất mát.
Còn Hầu Nham thì được phong làm tộc trưởng đầu tiên của bộ lạc.
Khác với dáng vẻ bình thản của Dương La, Hầu Nham—vị tộc trưởng vừa nhậm chức—rõ ràng chưa quen với vị trí này.
Dưới sự yêu cầu của Dương La, Hầu Nham bước lên ngồi vào vị trí tộc trưởng, nhưng chỉ mới đứng trên đó một lúc lâu, gương mặt ngăm đen của hắn đã đỏ bừng, cuối cùng nghẹn ra được một câu:
“Chúng ta nhất định sẽ có cuộc sống ngày càng tốt hơn.”
Dương La thầm chê bai người cộng sự tương lai của mình thiếu khí thế, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hài lòng.
Dù sao thì, trong một bộ lạc, địa vị của tư tế vẫn luôn là thứ mà những tư tế ngoại lai như hắn quan tâm nhất.
Khác với các tư tế kế thừa chức vị từ thế hệ trước, tư tế ngoại lai gia nhập bộ lạc thường phải đối mặt với một tộc trưởng mạnh mẽ, khiến cho địa vị của họ trở nên khó xử.
Mọi người đều tôn trọng tư tế, nhưng thực tế lại chẳng có bao nhiêu kẻ thật sự nghe theo lời họ.
Tuy vậy, trong việc đề cử tộc trưởng, Dương La vẫn không hề qua loa.
Hắn đã quan sát kỹ từng người, nhưng đáng tiếc là ứng cử viên sáng giá nhất—Lang Trạch—lại từng là một nô lệ. Còn những người khác, hắn cũng chỉ có thể chọn ra người nổi bật nhất trong nhóm, miễn cưỡng đẩy Hầu Nham lên vị trí tộc trưởng.
Hầu Nham trước đây chỉ là một thú nhân bình thường trong bộ lạc cũ, sở hữu những phẩm chất mà hầu hết thú nhân đều có: lương thiện, trung hậu, chịu khó. Nhưng chính hắn lại thiếu đi khí thế của một tộc trưởng.
Dương La âm thầm lắc đầu, nhưng hắn không lo lắng. Chỉ cần có hắn ở đây, hắn nhất định sẽ từ từ dạy dỗ Hầu Nham trở thành một tộc trưởng đủ tư cách.
Dù bộ lạc của hắn nhỏ bé, nghèo nàn, có một tộc trưởng không quá đáng tin cậy cùng một nhóm tộc nhân cũng chẳng đáng tin lắm...
Nhưng hắn tin chắc rằng một ngày nào đó, hắn sẽ trở thành vị tư tế vĩ đại được tất cả mọi người kính ngưỡng.
Trong lòng Dương La tràn đầy tham vọng, nhưng những người khác lại không để ý đến điều đó. Vì hiện tại, họ đang bàn luận một chuyện quan trọng hơn—bộ lạc mới này sẽ được đặt tên là gì?
“Ta nghĩ nên gọi là bộ lạc Thực Nhân Ngư.”
Người lên tiếng là Báo Nguyệt—chị gái của Báo Tinh. Lúc này, nàng đang thèm nhỏ dãi trước mùi cá nướng thơm phức nên không nhịn được mà đề xuất cái tên này.
“Sao lại gọi là bộ lạc Thực Nhân Ngư? Rõ ràng thịt gấu ngon hơn! Ta thấy nên gọi là bộ lạc Hắc Hùng!”
Hổ Mãnh lập tức nhảy ra phản đối. Là một thú nhân họ mèo, hắn lại thiên vị hương vị của thịt gấu đen hơn.
“Vậy chúng ta gọi là bộ lạc Lê Thảo đi! Lê thảo mới là thứ thức ăn đầu tiên mà chúng ta tìm được!”
Thỏ Nha—thú nhân thuộc họ thỏ—cũng không chịu thua mà lên tiếng.
Sau đó, cả nhóm lại bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, chẳng khác nào đang tranh luận xem món nào ngon hơn.
Cuối cùng, cái tên "Hắc Sơn bộ lạc" thắng thế với chút ít ưu thế.
Lý do rất đơn giản—chưa từng có bộ lạc nào được đặt tên theo đồ ăn cả.
Nếu họ đang sinh sống trên một ngọn núi đá đen, vậy thì đặt tên là "Hắc Sơn bộ lạc" cũng hợp lý. Khi giới thiệu tên bộ lạc, người khác sẽ biết ngay họ sống trên núi đen.
Có thể nói, việc đặt tên bộ lạc trong thời kỳ nguyên thủy này vô cùng tùy hứng và đơn giản.
Nghe thấy cái tên ấy, Kỳ Bạch khẽ bật cười.
Lang Trạch không quá quan tâm đến cái tên bộ lạc, nhưng khi nghe Kỳ Bạch cười, hắn vô thức quay sang nhìn.
Kỳ Bạch ghé sát tai Lang Trạch, thần bí thì thầm:
“Trên Hắc Sơn có lão yêu quái, vậy chẳng phải về sau chúng ta sẽ thành tiểu yêu quái sao?”
Nói xong, hắn lại cười khúc khích.
Lang Trạch khẽ động đôi tai, hắn không biết “yêu quái” là gì, nhưng có thể nhìn ra Kỳ Bạch đang rất vui vẻ.
Từ đây, lịch sử của "Hắc Diệu Chi Thành"—vùng đất mà tất cả thú nhân đều mơ ước—chính thức bắt đầu.
Dĩ nhiên, không ai trong bọn họ biết rằng bộ lạc này trong tương lai sẽ nổi danh đến mức nào.
Giờ phút này, trong lòng mỗi người chỉ có một ý nghĩ duy nhất:
—Thức ăn ngon quá!
Bởi vì ngay khi cái tên bộ lạc được quyết định, thịt hầm trong nồi đá và cá nướng trên lửa đều đã chín!