Edit Ngọc Trúc

Lang Trạch suy nghĩ một chút rồi đưa Kỳ Bạch đến một túp lều đá.

Nơi này không chỉ sáng sủa hơn mà quan trọng nhất là lều đá có thể ngăn phần lớn nước mưa. Trên tảng đá không có cỏ dại, rất thuận tiện để Kỳ Bạch làm việc.

Kỳ Bạch rất hài lòng với nơi này, cảm giác như vừa tìm thấy một căn cứ bí mật. Cảm giác ấy khiến người rất ít khi ra ngoài như hắn tràn đầy hứng thú mới lạ.

Hắn bắt đầu xử lý những sợi dây leo đã thu thập được.

Vì đây là lần đầu tiên tự tay đan sọt, hắn không hy vọng sản phẩm sẽ đẹp đẽ gì, chỉ cần có thể dùng để bắt cá là được.

Đầu tiên, Kỳ Bạch cắt tỉa những nhánh con mọc ra từ dây leo.

Lang Trạch quan sát rồi bắt chước động tác của hắn, cũng giúp một tay xử lý dây leo.

Ban đầu, Kỳ Bạch còn tò mò không biết Lang Trạch làm sao xử lý được những phần dây leo nhô ra khi không có dao, sau đó hắn liền thấy một ngón tay của Lang Trạch bất ngờ biến thành vuốt sói. Móng vuốt sắc bén vô cùng, dễ dàng cắt đứt dây leo chỉ trong nháy mắt.

Kỳ Bạch giật mình đến mức quên cả động tác trên tay. Dù trong ký ức của chủ nhân thân thể này – Miêu Bạch, hắn cũng chưa từng thấy ai có thể biến đổi ngón tay thành móng vuốt thú mà cơ thể vẫn giữ nguyên hình dạng con người.

Lang Trạch không chú ý đến biểu cảm của Kỳ Bạch. Nhưng đột nhiên, trước mặt hắn không còn bóng dáng con người nữa, thay vào đó là một cục lông tuyết trắng tròn trịa.

Cục lông nhỏ dường như cũng bị chính mình dọa sợ, cả cơ thể nhảy dựng lên giữa không trung, bốn móng duỗi lớn, miệng phát ra một tiếng “Oa ô” mềm mại.

Lang Trạch nhìn cảnh tượng đáng yêu trước mắt, ánh mắt không kìm được mà trở nên dịu dàng.

Lúc này, cục lông nhỏ cũng đã nhận ra bản thân thất thố, hắn vội vàng quay lưng về phía Lang Trạch. Nhìn thấy một tảng đá lớn ở xa, hắn lập tức chạy trốn qua đó.

Một lát sau, từ sau tảng đá, Kỳ Bạch đã khôi phục hình người.

Hắn đỏ mặt cúi đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục xử lý dây leo.

Kỳ Bạch không nhìn Lang Trạch, mà Lang Trạch cũng tưởng rằng mình đã che giấu rất tốt. Hắn thậm chí không nhận ra rằng khóe miệng mình đang khẽ nhếch lên.

Vừa rồi, Kỳ Bạch chỉ định thử biến ngón tay thành móng vuốt giống Lang Trạch, nhưng không ngờ lại mất kiểm soát, biến cả người thành thú. Vì quá tập trung vào tay phải, hắn không kịp phản ứng khi bất ngờ rơi xuống đất, dẫn đến tình huống xấu hổ lúc nãy.

Trong chốc lát, cả hai không ai lên tiếng. Không khí im lặng nhanh chóng trôi qua giữa một người thẹn thùng và một người khóe miệng vương ý cười.

Kỳ Bạch chỉnh sửa lại dây leo, chọn ra bốn sợi có độ dài tương đương, đặt xuống đất xếp thành hình chữ “米”.

Sau đó, hắn lột vỏ dây leo rồi quấn quanh hình chữ “米”. Lớp vỏ này vốn đã có độ dai nhất định, sau khi thấm nước lại càng chắc chắn hơn.

Hắn tiếp tục lấy một sợi dây leo mới, cố định một đầu vào phần giữa chữ “米”, rồi bắt đầu đan vòng quanh nó, từng lớp một.

Chỉ sau vài phút, một vòng tròn lớn có đường kính khoảng 60 cm đã hoàn thành.

Lang Trạch vẫn luôn chăm chú nhìn động tác của hắn từ lúc bắt đầu. Giờ phút này, nhìn thấy chiếc vòng tròn lớn được tạo ra, hắn tò mò cầm lên xem rồi khó hiểu hỏi:

“Cái này dùng để câu cá thế nào?”

Kỳ Bạch trước giờ chỉ từng thấy người khác đan sọt qua video, đây là lần đầu tiên hắn tự tay làm, không ngờ lại thành công ngay lập tức. Hắn không khỏi cảm thấy vui vẻ, quên cả sự xấu hổ lúc nãy.

“Như vậy đương nhiên chưa thể dùng được.”

Hắn bẻ cong tám sợi dây leo của chữ “米” hướng lên trên. Dây leo còn tươi nên không dễ bị gãy.

Hắn ra hiệu cho Lang Trạch giữ những sợi dây đã bị bẻ cong, rồi tiếp tục đan thêm từng lớp một.

Lúc này, Lang Trạch đã dần hiểu ra dụng ý của Kỳ Bạch. Đến khi hắn đan thêm khoảng 60–70 cm nữa và buộc thêm một chiếc tay cầm lớn bên trên, Lang Trạch đã hoàn toàn sững sờ.

Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc sọt này sẽ mang lại lợi ích lớn thế nào.

Nhưng điều hắn không biết là, Kỳ Bạch sắp mang đến cho hắn một bất ngờ còn lớn hơn nữa.

Kỳ Bạch tìm được một cành cây dài, buộc một sợi dây leo vào đầu nhánh cây, thế là một chiếc cần câu đơn giản được tạo thành.

Hắn làm cần câu này không cần quá chắc chắn, chỉ cần có thể thả mồi xuống sông Thực Nhân là được. Công cụ thực sự để bắt cá chính là chiếc sọt tre mà hắn vừa mới đan xong.

Lang Trạch yêu thích không rời tay, cẩn thận quan sát chiếc sọt tre trong tay, trong khi Kỳ Bạch thì nhìn ngó xung quanh dọc đường đi.

Khi cả hai đi ngang qua gốc cây hồng quả mà ban ngày từng ghé qua, Kỳ Bạch chợt dừng bước.

Lang Trạch không hiểu gì, quay sang nhìn hắn đầy thắc mắc.

Kỳ Bạch dừng lại vì hắn nhớ đến lời Thỏ Nha nói – cá Thực Nhân “vừa đắng vừa tanh”.

Cá nước ngọt dù ít hay nhiều đều có mùi tanh, nhưng mùi này có thể được khử bớt bằng cách chế biến thích hợp. Thông thường, người ta dùng rượu, giấm hoặc hành, gừng, tỏi để giảm bớt mùi tanh của cá.

Đáng tiếc là hắn không có bất kỳ thứ nào trong số đó.

Tuy nhiên, hắn nghĩ đến một cách khác: dùng trái cây có vị chua.

Khi chế biến cá, thêm một chút chanh có thể khiến thịt cá trở nên thơm ngon hơn. Đương nhiên, hắn cũng không có chanh, nhưng hồng quả có thể là một lựa chọn thay thế.

Dù sao cũng không mất gì, hơn nữa mới chỉ qua một buổi trưa mà trên mặt đất đã rơi thêm không ít hồng quả.

Kỳ Bạch tiện tay nhặt một ít quả còn nguyên vẹn, cẩn thận đặt vào chiếc túi da nhỏ trước ngực.

Khi hai người đến được sông Thực Nhân, trời đã tối muộn, nhưng cả hai đều không buồn ngủ, Kỳ Bạch thậm chí còn háo hức muốn thử ngay.

Hai người men theo bờ sông đi một đoạn, Kỳ Bạch mới tìm được một cái cây phù hợp.

Đó là một cái cây cao lớn, quan trọng nhất là có một nhánh cây to khỏe vươn ra trên mặt sông.

Vì cá Thực Nhân quá hung dữ, dù Lang Trạch cam đoan rằng hắn chỉ đứng trên bờ vớt cá, không rơi xuống nước, Kỳ Bạch vẫn không đồng ý để hắn trực tiếp ra tay.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play