Edit Ngọc Trúc
Nếu bọn họ đã chuẩn bị vẹn toàn, làm sao có thể để Lang Trạch mạo hiểm?
Vì vậy, họ liền làm theo kế hoạch ban đầu của Kỳ Bạch, tìm một cái cây ven bờ đủ vững chắc để chịu được trọng lượng của Lang Trạch.
Nhưng khi Lang Trạch nhanh nhẹn định trèo lên cây, Kỳ Bạch lại ngăn hắn lại.
Kỳ Bạch lấy ra một sợi dây leo dự phòng từ trong sọt tre, vòng qua người Lang Trạch. Lang Trạch có chút bực bội mà giãy giụa, không nhịn được nói:
“Leo cây là kỹ năng mà mọi giác thú nhân đều phải luyện tập, cái cây này to thế này, ta không cần dây leo đâu.”
Kỳ Bạch ngẩng đầu nhìn hắn:
“Nhưng mà… trời tối quá, liệu có nhìn rõ không?”
Lang Trạch quay mặt đi, đáp:
“Thị lực của lang tộc chúng ta rất tốt, ta nhìn rõ được.”
Hắn lại định giãy ra, nhưng cánh tay có vẻ mảnh khảnh của Kỳ Bạch lại rất có lực, hắn bĩu môi lẩm bẩm:
“Nhưng mà… cá Thực Nhân giãy rất dữ, ta sợ chúng nó kéo ngươi xuống nước.”
Lang Trạch lập tức đứng yên, yết hầu khẽ động, cuối cùng không phản bác nữa.
Kỳ Bạch buộc đầu kia của sợi dây vào thân cây, lúc này mới hài lòng vẫy tay với Lang Trạch, ra hiệu bảo hắn mau trèo lên.
Lang Trạch lập tức xoay người, xách theo sọt tre, ba bước đã nhảy lên cây.
Nói là “nhảy” cũng không quá, hắn di chuyển trên thân cây nhanh chẳng khác gì trên mặt đất.
Kỳ Bạch có chút ngượng ngùng sờ mũi: Hình như dây leo chẳng có tác dụng gì lắm… Hắn vẫn chưa hiểu hết về thể trạng của thú nhân rồi.
Sau khi Lang Trạch chuẩn bị xong, hai người rốt cuộc bắt đầu công cuộc bắt cá.
Lang Trạch ngồi xổm trên nhánh cây, dùng dây leo nhúng sọt tre xuống dòng nước.
Còn Kỳ Bạch thì tìm được một con giun, móc nó vào chiếc cần câu đơn giản của mình.
“Chuẩn bị xong chưa?” Kỳ Bạch lớn tiếng hỏi.
Sau khi nhận được câu trả lời của Lang Trạch, Kỳ Bạch liền thả con giun xuống, để nó lơ lửng ngay trên sọt tre.
“Rầm!”
Giống như ban ngày, một đám cá Thực Nhân lập tức lao tới tranh mồi.
Kỳ Bạch chỉ cảm thấy chiếc cần trong tay bị giật mạnh, sợi dây leo buộc mồi cũng bị cắn đứt một mảng lớn, tất nhiên con giun cũng chẳng còn.
Nhưng con cá vừa cướp được mồi còn chưa kịp vẫy đuôi đắc ý, nó đã bị sọt tre úp chụp xuống nước, cùng chung số phận với ba con cá khác.
“Dính rồi! Mau ném chúng nó lên bờ!”
Lang Trạch đương nhiên đã cảm nhận được trọng lượng thay đổi của chiếc sọt, hắn không chần chừ mà lập tức siết chặt dây leo, nhấc sọt lên, quăng cả lũ cá lên bãi đá ven bờ.
Cá Thực Nhân rơi xuống đất vẫn còn giãy mạnh, mỗi lần nhảy lên có thể cao đến nửa thước. Nhưng dù hung hăng cỡ nào trong nước, một khi lên bờ thì cũng hết cách.
Kỳ Bạch nhặt một hòn đá lớn, lúng túng giơ tay lên, bắt đầu đập cá.
Vì Thực Nhân Ngư giãy quá nhanh, ban đầu hắn còn hơi sợ, nhưng đến con thứ tư, hắn đã thành thạo: một chân đè cá, hai phát đập mạnh, cá liền ngất.
Kỳ Bạch vui vẻ vẫy tay với Lang Trạch trên cây:
“Thành công rồi! Con nào cũng dài cả cánh tay! Bắt thêm ít nữa đi!”
Thấy Lang Trạch gật đầu, Kỳ Bạch lại chui vào bụi cỏ tìm thêm giun.
Cứ thế lặp lại hai lần, họ bắt thêm được bảy con, tổng cộng mười một con cá.
Lúc này trời chỉ lất phất mưa nhỏ, không có sấm chớp, hai người liền ngồi dưới gốc cây, Lang Trạch nhìn Kỳ Bạch bắt đầu xử lý cá.
Chỉ thấy Kỳ Bạch chặt phăng đầu cá, mặc dù đầu cá có thể dùng nấu canh hoặc xào ớt, nhưng với điều kiện hiện tại của họ, những cách này không thực tế.
So với phần thân béo mập, chút thịt ở đầu cá không đáng để quan tâm.
Lang Trạch tưởng thế là xong, nhưng thấy Kỳ Bạch lại lấy dao nhỏ, cẩn thận mổ bụng cá, cắt bỏ hết bong bóng cá.
Hắn khó hiểu hỏi:
“Ngươi làm gì vậy?”
Kỳ Bạch vốn đã suy đoán từ trước, lý do cá bị đắng có lẽ vì thú nhân không xử lý bong bóng cá, thấy Lang Trạch hỏi, hắn càng chắc chắn suy đoán của mình.
“Cá cũng giống như thỏ, trước khi nướng phải làm sạch hoàn toàn.”
Lang Trạch cũng thử mổ một con cá, móc nội tạng ra, đúng là có một túi mật màu xanh, bên trong có dịch vị đắng.
“Mổ cá phải cẩn thận, bên trong có túi mật đắng, nếu làm vỡ nó, thịt cá sẽ bị đắng, ăn nhiều còn không tốt cho cơ thể.”
Kỳ Bạch rửa sạch cá, để lên lá cây. Cá Thực Nhân có chút giống cá hồi, da chỉ có vài vảy nhỏ nên hắn không cần làm sạch vảy.
Sau đó, hắn lấy số hồng quả đã nhặt trước đó, nghiền nát chúng trên lá cây. Hồng quả có kết cấu giống táo gai, không nhiều nước, không thể vắt lấy nước như chanh.
Kỳ Bạch đành phải nghiền thành bột nhão, nhét vào bụng cá để ướp.
Với sự hỗ trợ của Lang Trạch, rất nhanh mười một con cá đã được xử lý xong, Kỳ Bạch bọc chúng trong lá cây, đặt vào sọt tre.
Lang Trạch xách sọt lên chỉ bằng một tay, nhẹ nhàng như không.
Khi họ quay về hang động, bên đống lửa chỉ còn lại Hầu Nham và một số người khác, trông có vẻ đang bàn bạc việc ngày mai.
Vì củi khan hiếm, đống lửa lúc đầu đã bị dập, giờ chỉ còn một bếp lửa nhỏ dưới nồi đá.
Hồ Hỏa là người đầu tiên thấy chiếc sọt tre trên tay Lang Trạch. Ban đầu hắn không để ý, nhưng khi Lang Trạch mở sọt, lấy từng con cá bọc trong lá ra, hắn lập tức nhận ra đây là một công cụ mới.
Hiện tại trong bộ lạc, mọi người đã học được cách sử dụng dây leo, cành cây, da thú để tết và đan thành các vật dụng đơn giản.