Edit Ngọc Trúc
Hồ Hỏa suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Ta tuy chưa từng thấy cái sọt mà ngươi nói, nhưng nếu muốn đạt được hiệu quả như ngươi mong muốn, có thể thử dùng dây mây xanh.”
Hắn chỉ về hướng mà ban ngày đội săn thú đã đi qua:
“Theo hướng này, ban ngày ta có thấy một vùng lớn dây mây xanh mọc ở đó. Ngươi có thể đi chặt một ít về thử xem.”
Nghe vậy, Kỳ Bạch vui vẻ hẳn lên, ghi nhớ hình dáng của dây mây xanh, khẽ nói lời cảm ơn rồi vội vã rời khỏi hang động.
Ngước lên nhìn trời, hắn nhận ra những tầng mây dày đặc đã mỏng đi rất nhiều so với mấy ngày trước. Lờ mờ có thể thấy được sắc xanh xám của bầu trời.
Hắn thầm cầu nguyện trong lòng: Mau mau tạnh mưa đi.
Mặc dù thú nhân không sợ bị mưa xối ướt, nhưng có lẽ do ảnh hưởng từ tập tính của động vật nhỏ, Kỳ Bạch càng ngày càng không thích cảm giác ướt dầm dề này.
Dọc theo hướng mà Hồ Hỏa chỉ dẫn, hắn chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy tiếng trò chuyện.
“Mẫu thân, con rất nhớ phụ thân. Chúng ta còn có thể gặp lại phụ thân không?” Một giọng nói non nớt vang lên.
Người bị hỏi đáp lời:
“Tiểu Hạ, con quên lời ta dặn rồi sao? Con không được gọi ta là mẫu thân.”
Đó là giọng của Lộc Quả.
Lộc Hạ nghẹn ngào nói:
“Mẫu thân, người từng bảo không được gọi như vậy trước mặt người khác, nhưng bây giờ đâu có ai khác đâu…”
Lộc Quả nhẹ nhàng xoa đầu Lộc Hạ:
“Nếu con cứ gọi mãi như vậy, lỡ một ngày nào đó quên mất thì sao?”
Lộc Hạ quật cường lắc đầu:
“Tiểu Hạ sẽ không quên.”
Lộc Quả nhìn mưa bụi lất phất trên bầu trời, dịu dàng hỏi:
“Hôm nay thịt có ngon không?”
“Ngon lắm! Nếu ngày nào cũng được ăn một miếng thịt thì tốt quá!” Giọng nàng bỗng nhỏ dần: “Nếu phụ thân còn ở đây, chắc hẳn cũng có thể ăn một miếng thịt… Mẫu thân, người nói xem, bây giờ phụ thân có được ăn thịt không?”
Lộc Quả im lặng một lúc, không trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ dịu dàng nói:
“Chỉ cần con không gọi ta là mẫu thân, sau này con sẽ được ăn thịt thường xuyên.”
Tiểu Lộc Hạ dù chỉ mới ba tuổi, nhưng đã hiểu rất nhiều chuyện:
“Mẫu thân… Người sẽ không bỏ con chứ?”
Lộc Quả mỉm cười:
“Ta sẽ không bỏ con, ta sẽ mãi ở bên con. Nhưng từ nay về sau, ta không còn là mẫu thân của con nữa, ta chỉ là nô lệ của con thôi. Con có thể hứa với ta không?”
Nước mắt Lộc Hạ lại rơi xuống, nàng vùi mặt vào người Lộc Quả, khẽ gật đầu.
Kỳ Bạch cố gắng không phát ra tiếng động, lặng lẽ rời đi, không muốn quấy rầy hai mẹ con.
Lộc Quả là một á thú nhân rất thông minh, nhưng đáng tiếc nàng chỉ là một nô lệ.
Ở nhiều bộ lạc, nô lệ chẳng khác gì con mồi, con cái sinh ra từ nô lệ cũng mặc nhiên mang dấu vết nô lệ.
Chỉ là, tiểu Lộc Hạ còn nhỏ, chưa đến tuổi bị đánh dấu, lại gặp phải tai nạn này và lạc mất bộ lạc cũ.
Tai nạn này là thảm họa đối với nhiều thú nhân, nhưng với một đứa trẻ chưa bị khắc dấu nô lệ như Lộc Hạ, biết đâu lại là một cơ hội.
Kỳ Bạch mang tâm sự nặng nề tiếp tục đi về phía trước, thậm chí không nhận ra có người đã lặng lẽ theo sau.
Mãi đến khi đối phương cố tình phát ra tiếng động, hắn mới giật mình hoảng sợ.
Lang Trạch bước ra từ bóng tối. Hắn vốn định nhắc nhở Kỳ Bạch rằng ra ngoài mà lơ là như vậy là rất nguy hiểm, nhưng lời đến miệng lại không nói ra.
Cũng may gần đây, do mưa lớn kéo dài, nhiều loài động vật đã tìm nơi trú ẩn. Những dã thú lớn không có thức ăn nên cũng đã rời khỏi khu vực này.
Vậy nên, dù việc săn bắn trở nên khó khăn hơn, nhưng ít ra họ cũng an toàn hơn trước rất nhiều.
Nhìn thấy Lang Trạch, Kỳ Bạch nhanh chóng dẹp đi cảm xúc nặng nề trong lòng. Hắn không muốn để lộ tâm trạng u ám của mình, vì đối với một nô lệ như Lang Trạch, nghe những chuyện này chỉ càng thêm đau lòng mà thôi.
Hắn chỉnh lại vẻ mặt rồi hỏi:
“Lang Trạch, trễ thế này ngươi định đi đâu vậy?”
Thực ra, đây mới là câu hỏi mà Lang Trạch muốn dành cho Kỳ Bạch. Vì thấy hắn đi ra ngoài đã lâu mà chưa quay về hang động, Lang Trạch mới đi tìm.
Lang Trạch chỉ lạnh nhạt đáp:
“Chỉ là đi dạo thôi.”
Kỳ Bạch không hề nghi ngờ câu trả lời của hắn. Vị bằng hữu đại lang này vốn luôn lạnh lùng như thế. Vì vậy, hắn vui vẻ mời:
“Vậy ngươi có muốn cùng ta đi bắt cá không?”
Lang Trạch đã nghe nói về dòng sông có cá ăn thịt người. Hắn không thấy nơi đó nguy hiểm như lời đồn, nhưng vẫn nhíu mày nói:
“Cá đó ăn không ngon.”
Kỳ Bạch tối nay chưa ăn no, chỉ đi bộ một chút đã thấy đói. Hắn đoán Lang Trạch cũng vậy, dù sao thì thú nhân còn cần nhiều thức ăn hơn. Bởi vậy, việc Lang Trạch chỉ chê cá không ngon, mà không từ chối lời mời, đã là một dấu hiệu tốt.
Kỳ Bạch lập tức thuyết phục:
“Chúng ta cứ bắt thử xem đi. Ta chưa từng ăn loại cá này, nếu không thử thì sao biết ngon hay không?”
Lang Trạch nhìn quanh một vòng rồi nói:
“Nhưng đây đâu phải đường đến sông có cá ăn thịt.”
Kỳ Bạch gật đầu:
“Đúng vậy. Trước khi đi bắt cá, ta cần tìm dây mây xanh để làm một ít công cụ.”
Lang Trạch không hỏi nhiều, nhưng hắn biết nơi nào có dây mây xanh. Khi đi săn, hắn luôn để ý đến tất cả những loại thực vật mà họ bắt gặp trên đường.
Nghe vậy, Lang Trạch ra hiệu bảo Kỳ Bạch đi theo mình. Thế nhưng, thay vì dẫn hắn tiến về phía trước, Lang Trạch lại quay ngược hướng đi cũ.
Mãi đến khi hắn chỉ vào một đám dây leo đang đung đưa trước mặt, Kỳ Bạch mới nhận ra mình đã bỏ lỡ cả một khu vực rộng lớn đầy dây mây xanh.
Kỳ Bạch xoa xoa tai, nhìn đám dây mây xanh trước mặt, lúc này mới nhận ra Hồ Hỏa miêu tả quả thật rất chính xác. Chỉ là do kinh nghiệm quan sát dã ngoại của bản thân còn kém nên mới bỏ lỡ.
Lang Trạch hỏi Kỳ Bạch cần loại dây mây nào. Kỳ Bạch tính toán một chút, rồi ước lượng nguyên liệu để làm một cái sọt lớn có đường kính khoảng 60 centimet. Sau đó, hai người liền bắt đầu mò mẫm thu thập dưới màn mưa phùn.
Lang Trạch có bàn tay to, chỉ cần vài lần đã kéo ra được không ít dây mây. Trong khi đó, Kỳ Bạch dùng con dao xương nhỏ mang theo bên người để cắt đứt dây mây khỏi rễ.
Không bao lâu sau, hai người đã thu thập đủ số dây mây cần dùng.