Edit Ngọc Trúc
Nhưng sự chờ đợi này lại tràn đầy hạnh phúc. Mọi người ngồi quây quần bên nồi đá, trên tay cầm những vật dụng quan trọng mà họ tiện tay mang về lúc ra ngoài ban ngày—đó chính là chén đá để ăn cơm.
Nói là chén đá, thực ra chỉ là những viên đá có hõm tự nhiên. Kỳ Bạch cũng nhặt được một chiếc chén đá nhỏ, bề mặt trơn nhẵn, rồi cẩn thận rửa sạch bằng nước.
Mọi người vừa nói cười vừa hồi tưởng lại cảnh tượng khắc nghiệt của ngày hôm qua khi chạy nạn.
Hương vị tỏa ra từ nồi đá không hẳn là thơm ngon, nhưng với Kỳ Bạch lúc này, nó lại vô cùng hấp dẫn. Cả ngày nay hắn chỉ ăn chút rau dại và quả rừng, cái bụng đói cồn cào không cam lòng mà liên tục kháng nghị.
Khi những bọt khí nhỏ bắt đầu nổi lên trên mặt nước trong nồi, bụng Kỳ Bạch đã réo lên không biết bao nhiêu lần. Ban đầu hắn còn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng chẳng bao lâu sau, sự ngượng ngùng ấy cũng biến mất.
Bởi vì ai nấy xung quanh hắn cũng đều đói đến mức bụng kêu rột rột. So với sự xấu hổ của Kỳ Bạch, Lang Trạch ngồi bên cạnh lại hoàn toàn không che giấu cơn đói của mình. Đôi mắt sắc bén của hắn giống như dã thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi, không rời mắt khỏi nồi đá.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play