Xuân Tâm từ bên ngoài đi vào, thấy nàng mi mắt nhiễm vẻ mệt mỏi, cười nói: "Tiểu thư, thân thể người ra ngoài nửa ngày phải nghỉ nửa ngày, thật sự cần phải luyện tập nhiều hơn."

Mạnh Thiền Âm chớp mắt xua tan vẻ mệt mỏi, cong khóe mắt dịu dàng với Xuân Tâm.

Xác thực nên luyện tập, sau này lỡ như thật sự không gả đi được, ai biết có cùng Tức Phù Miểu trở mặt hay không.

Nếu thật sự như vậy, thân thể yếu ớt này của nàng, đến lúc đó nhất định sẽ là gánh nặng.

Mạnh Thiền Âm trở mình, nhắm mắt lẩm bẩm: "Ngươi nói đúng, lần sau Mông Mông hẹn ta đi Đại Phật tự thì đừng từ chối, ta cũng đi."

Xuân Tâm treo khăn lên giá gỗ, vốn định tiến lên hầu hạ nàng thay y phục, nhưng thấy nàng mệt mỏi không thôi nên không quấy rầy nữa, yên lặng lui ra ngoài.

Hương thơm nhàn nhạt trong khuê phòng đủ để khiến nữ tử trên giường, chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong mộng hồi tưởng lại vì sao mình lại uống phải rượu có thuốc.

Khi đó nàng vừa biết mình không phải con gái ruột của di nương, trong lòng thất vọng, Thẩm Mông vì muốn nàng giải sầu, liền hẹn nàng cùng đi thưởng mai phẩm trà yến hội.

Nhưng ở yến hội lại gặp nữ tử Ngụy gia, Ngụy Minh Nguyệt sớm đã ái mộ Lâu Tử Tư, kiếp trước cũng vì Ngụy Minh Nguyệt, nàng và Lâu Tử Tư mới từ hôn.

Kiếp này tuy rằng nàng đã sớm đề phòng, không xảy ra chuyện như kiếp trước, nhưng không ngờ Ngụy Minh Nguyệt vẫn lựa chọn hạ dược, chỉ là từ hạ dược Lâu Tử Tư biến thành nàng.

Khi đó ở yến hội nàng vô ý uống phải chút rượu có thuốc, phát hiện không đúng, trước giả vờ say rượu được thị nữ dìu đến biệt uyển, sau đó thừa cơ trốn đi.

Hoàng hôn buông xuống, nàng lảo đảo xuống xe ngựa, phu xe cho rằng nàng say không nhẹ, liền nói muốn người đưa nàng trở về.

Vì dược tính trong cơ thể đang khuếch tán, nàng lắc đầu từ chối, một mình từ cổng Nam vào viện.

Trời tối mịt, nàng không phân biệt được phương hướng, không biết làm sao lại đi nhầm viện.

Có lẽ là lúc nhỏ thường xuyên ở đây, nàng mất đi ý thức chỉ cảm thấy mình đi đúng phòng, cởi áo khoác nằm trên giường.

Khi nàng bị thuốc hành hạ đến thần trí không rõ, thanh niên đẩy cửa bước vào, ngửi thấy mùi rượu trong phòng, còn có tiếng rên rỉ như khóc không ra tiếng của nữ tử, giữa mày hiện lên bóng tối lạnh lẽo.

Hắn tiến lên đứng trước giường, cúi đầu nhìn nữ tử mặc áo lót mỏng manh, da trắng như tuyết điểm xuyết chút phấn hồng, mi mắt kiều mị hàm chứa sương mù.

Nàng khó chịu run rẩy, hoàn toàn bị dược tính nuốt chửng ý thức, đuôi mắt đỏ ửng mang theo một chút phong tình phóng đãng: "A huynh..."

Nàng hoàn toàn không biết dáng vẻ hiện tại của mình, đôi tay trắng nõn ôm lấy đám mây mềm mại trước ngực, vì nóng, y phục trên người đã cởi đến chỉ còn lại một chiếc váy xếp ly trắng muốt.

Mà chiếc váy trắng muốt kia, lúc này cũng theo động tác của nàng mà dồn hết lên vòng eo thon thả.

Làn da non mịn của nữ tử trắng đến chói mắt.

"A huynh, cứu ta..."

Nàng khóc rất thương tâm, giống như trước kia bị uất ức ngồi ở góc, thấy hắn đi tới là lập tức dùng ánh mắt ỷ lại và khao khát thân cận nhìn hắn.

Nhưng thanh niên lại làm như không thấy khát cầu lúc này của nàng, chỉ ngồi ở mép giường, mi dài rũ xuống che khuất bóng tối trong đáy mắt.

"A huynh, a huynh." Nàng giống như mỹ diễm hồ ly vừa hóa thành hình người, bò lên đầu gối hắn, leo lên vai hắn, chủ động đem thân thể mềm mại dựa vào người hắn, trừ tiếng khóc nỉ non thì không thể phát ra bất cứ âm thanh nào khác.

Hắn vừa từ bên ngoài trở về, mang theo sự lạnh lẽo như ánh trăng, còn có hương hoa trà mai tuyết nhàn nhạt.

Nàng nghiện ngập vùi vào cổ hắn thở gấp.

Hơn nữa nàng cũng thích ôm hắn, tay hắn nóng bỏng đặt trên eo nàng, dịu dàng vuốt ve khiến nàng không ngừng trượt xuống, khoái cảm mất trọng lượng không ngừng dâng lên từ sống lưng.

"A huynh..."

Khuôn mặt đỏ ửng của nàng vùi vào cổ hắn, theo hắn ôn nhu vuốt ve, mềm mại thở gấp, phóng túng coi hắn như vật để giải tỏa.

Nam nhân không hề ngăn cản, nàng lập tức càng thêm càn rỡ, thậm chí hai tay di chuyển xuống dưới, nắm lấy thứ có thể làm dịu nỗi khó chịu lúc này của nàng.

Thanh niên rõ ràng run rẩy, tiếng thở trầm đục từ môi mỏng tràn ra, sau đó đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng đè chặt.

Trong bóng tối, ánh mắt hắn nhìn nàng lộ ra vẻ hung ác chưa từng có: "Muội có biết mình đang làm gì không?"

Thiếu nữ bị dược hiệu khống chế hoàn toàn, đã sớm là thủy yêu mê người trong biển.

Nàng mờ mịt liếm môi, lộ ra vẻ ngây thơ vô tội với hắn: "Biết, bắt cá..."

Nói xong, nàng lại ủy khuất cúi đầu tố cáo: "Con cá này tuy dễ bắt, nhưng lại rất nóng, rất lớn, ta có chút bắt không được, a huynh giúp ta cầm một chút có được không?"

"..."

"Không được." Hắn trầm mặc một lát từ chối nàng, thậm chí còn muốn đem con cá trong tay nàng giấu đi.

Mạnh Thiền Âm hoảng hốt, vào lúc cá sắp tuột khỏi tay, tay chân cùng dùng, đè tên trộm cướp cá của nàng xuống.

"Đừng hòng cướp cá của ta!" Thiếu nữ toàn thân mềm nhũn, còn mang theo hơi thở hỗn loạn, giọng điệu không hề có uy hiếp.

Cho nên nàng như vậy căn bản không ngăn được hắn cướp cá.

Sự khó chịu của cơ thể, con cá bị cướp, tất cả khiến trong lòng nàng dâng lên ủy khuất, nước mắt trong mắt rơi hết lên mặt hắn.

"Vì ta không phải muội muội của huynh, vì ta không mang họ Tức, vì... ta là giả, a huynh cũng không thích ta nữa đúng không?"

Mọi người đều đang cười nhạo nàng, ngay cả lang quân duy nhất nàng muốn gả, cũng có người muốn cướp.

Nàng khóc đến thở không ra hơi, hốc mắt đỏ hoe, thân thể quỳ ngồi cũng không ngừng run rẩy.

Nam nhân đang nắm tay nàng khựng lại, dường như mềm lòng.

Nhận thấy hắn dao động, nàng nắm bắt thời cơ, ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên, cầu xin nhìn hắn, hứa hẹn: "Một chút thôi, ta chỉ chạm một chút rồi buông ra..."

Một chút thôi...

Nàng nói một chút thôi.

Trong mắt thanh niên phủ một tầng sương mù, chậm rãi buông tay nàng ra, ngầm đồng ý để nàng ngồi trên người không kiêng dè cọ xát, đùa bỡn hắn.

Không còn bị trói buộc, nàng tự nhiên vui vẻ, cũng càng thêm tùy ý, cuối cùng mất khống chế như thế nào cũng không ai rõ.

Ánh mắt thanh niên chìm đắm trong tình dục, cho dù là trong mộng cũng rõ ràng như vậy.

Như mực điểm xuyến trên giấy trắng, sự nhẫn nhịn sụp đổ, từ trong bóng tối xé toạc lớp vỏ ngoài nho nhã, lộ ra vẻ dữ tợn tham lam bên trong.

Hắn nhìn thiếu nữ trên người, khống chế khoảng cách nàng tiếp xúc, dưới biểu cảm vừa như thoải mái vừa như khó chịu của nàng, nắm lấy cằm nhọn của nàng.

Trong mộng uyên ương lay động, hương thơm mờ ám, tràn ngập hơi thở triền miên, trong bóng tối khiến người ta đỏ mặt.

"Sau này phải nhớ kỹ đêm nay... là nàng đùa bỡn a huynh trước."

Giọng nam nhân kèm tiếng thở dốc chui vào tai nàng, khiến tim nàng ngứa ngáy, hoàn toàn không nghe thấy hắn nói gì.

Giấc ngủ này, Mạnh Thiền Âm suýt chút nữa không dậy nổi.

Xuân Tâm ở đầu giường, đẩy vai nàng một lúc lâu, mới đánh thức được.

"Cô nương, thức dậy thôi, tiền sảnh sai người đến gọi cô nương dùng bữa."

Mạnh Thiền Âm lười biếng hé mắt, sau đó lại cụp xuống, giọng điệu uể oải: "Hôm nay ta hơi mệt, không đến tiền sảnh dùng bữa."

Nàng thật sự không có sức ra ngoài, càng không muốn gặp Tức Phù Miểu.

Xuân Tâm lại đẩy vai nàng: "Cô nương không được đâu, hôm nay phủ tổ chức tiệc tẩy trần cho trưởng công tử, phu nhân đặc biệt dặn dò tất cả mọi người đều phải đến tiền sảnh."

Mạnh Thiền Âm nghe thấy Tức Phù Miểu, chau mày, bực bội trở mình: "Không đi."

Xuân Tâm nhẹ giọng dỗ dành: "Cô nương, hôm nay vẫn nên đi thì tốt hơn, nếu hôm nay không đi, những kẻ gió chiều nào theo chiều ấy trong phủ lại xì xào, nói tiểu thư giờ ngay cả trưởng công tử cũng chán ghét, sau này những người đó sẽ càng thêm tùy tiện."

Những lời này Mạnh Thiền Âm đều hiểu, chỉ là vừa tỉnh dậy không muốn gặp Tức Phù Miểu, rồi lại nhớ đến giấc mộng kia.

Nàng lười biếng dựa vào khung giường gỗ lim, cổ áo ngủ vô tình lỏng ra, những vết đỏ do bị mút trên bộ ngực trắng như tuyết, dưới ánh nến càng thêm rõ ràng.

Xuân Tâm vô tình liếc thấy, kinh hô một tiếng: "A, cô nương, sao lại nổi nhiều nốt đỏ thế này."

Nốt đỏ...

Mạnh Thiền Âm cụp mắt nhìn những vết tích trên người, đôi môi đỏ mím lại, kéo vạt áo đang xõa ra: "Hôm nay cùng Mông Mông ở rừng đào, bị muỗi đốt, ta gãi vài cái."

Nghe cô nương giải thích, Xuân Tâm cũng không nghĩ nhiều: "Côn trùng mùa xuân độc nhất, cô nương đợi chút, nô tỳ bôi cho người chút thuốc mỡ trưởng công tử vừa đưa lúc chập tối."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play