Gần đây, thời tiết ấm áp trong lành, hai bên hành lang sân viện những đóa tú cầu đang nở rộ rực rỡ, sắc hồng phấn và tím xanh đan xen, chói mắt vô cùng. Ba bốn nha hoàn vừa cắt tỉa cành lá, vừa trò chuyện rôm rả.

“Ê này, nói nghe, giờ thiên kim thật đã được đón về phủ mấy ngày rồi, thế mà vị kia vẫn còn chưa rời đi à?”

Người lên tiếng vừa dứt lời, các nha hoàn mới vào phủ lập tức xúm lại hóng chuyện.

“Ta cũng nghe nói, Thiền cô nương vốn dĩ được mang vào phủ cùng tam di nương trước khi bà ấy tái giá với lão gia. Nếu đã phát hiện nhầm lẫn, sao còn giữ lại người giả trong phủ?”

Một nha hoàn có chút hiểu biết ngước mắt nhìn quanh, xác định không có ai, mới hạ giọng nói:

“Chuyện này các ngươi không biết rồi, nghe nói lúc đầu sự việc vỡ lở, không chỉ có tứ công tử ra mặt xin giữ lại, mà ngay cả đại công tử cũng không nỡ xa rời người muội muội mà mình cưng chiều từ nhỏ, chính hắn đã đích thân giữ nàng lại.”

Người nghe lập tức hiểu ra:

“Hóa ra là Thiền cô nương cố chấp không chịu rời đi.”

Lời vừa dứt, đã bị người bên cạnh bịt miệng.

“Suỵt suỵt! Chuyện này không thể nói bậy, nếu truyền đến tai đại công tử, nhẹ thì bị trừ lương, nặng thì còn bị truy cứu…”

Chỉ trong nháy mắt, tất cả đều hạ thấp giọng.

Không ai dám chọc giận vị gia chủ trẻ tuổi này.

Họ Tức là thế gia đứng đầu Dương Châu, được hoàng đế tín nhiệm.

Không chỉ thành lập thương hội, gia tộc này còn được giao trọng trách mở đường thông thương giữa Côn Sơn và các nước khác.

Mười năm trước, lão gia chủ qua đời, Tức thị liền do trưởng tử Tức Phù Miểu nắm quyền cai quản.

Thánh nhân trong cung từng công khai tán thưởng nhưng cũng tiếc nuối rằng:

“Đứa trẻ này dù tuổi nhỏ nhưng giỏi nhìn người, giỏi dùng người. Nếu sau này bước chân vào triều đình, ắt sẽ là phúc của bách tính.”

Thế nhưng, Tức Phù Miểu lại không nhập sĩ, mà tiếp tục buôn bán, lập thương hội, mở rộng con đường giao thương, đưa Dương Châu vươn lên thành thành thị phồn hoa nhất.

Một gia tộc hưng thịnh như vậy, gia phong dĩ nhiên nghiêm ngặt, tuyệt đối không dung thứ kẻ dưới bàn tán chuyện chủ tử, nhất là về vị Thiền cô nương kia.

Nhắc đến chuyện của Thiền cô nương, phải quay lại mười mấy năm trước, khi tam di nương chưa gả vào phủ.

Năm đó, tam di nương vừa mất chồng, bụng mang dạ chửa đến đón di thể phu quân, lại vô tình cùng một phụ nhân khác – cũng đang mang thai – trú mưa trong một ngôi miếu hoang rồi cùng sinh con tại đó.

Hai đứa trẻ mới sinh ra trông giống hệt nhau, bà đỡ cũng không thể phân biệt, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà bọc lại rồi trao cho hai vị phu nhân.

Trớ trêu thay, bà đỡ lại quen biết vị phu nhân kia. Càng nhìn con gái bà ấy lớn lên, bà ta càng cảm thấy đứa trẻ ấy không giống phụ mẫu mình mà lại giống y như đúc vị phu nhân ngày xưa. Đến lúc này, bà đỡ mới chợt hiểu ra: năm đó mình đã trao nhầm đứa trẻ!

Sau này, phụ mẫu đứa trẻ bị ôm nhầm lần lượt qua đời, để lại nàng bơ vơ một mình. Bà đỡ thấy thương xót, bèn dò hỏi khắp nơi.

Khi biết phụ nhân năm xưa sau khi mất chồng đã được lão gia nhà họ Tức nạp làm thiếp, bà ta liền đích thân đưa tiểu cô nương kia đến nhận thân.

Ban đầu, tam di nương không tin câu chuyện hoang đường này, nhưng khi thấy nữ tử ấy có diện mạo giống hệt mình, bà đã tin một nửa. Mà không cần đến nghi thức trích máu nhận thân, người sáng suốt nhìn qua cũng có thể nhận ra ai mới thực sự là con ruột.

Dù vậy, để công bằng, tam di nương vẫn thực hiện trích máu nhận thân trước mặt mọi người.

Kết quả đúng như lời bà đỡ nói: cô nương kia chính là con gái ruột của bà.

Nhiều năm xa cách ruột thịt, tam di nương tràn đầy áy náy. Hôm ấy, bà lập tức cầu xin đại phu nhân cho con gái mình đổi sang họ Tức, đặt tên là Tức Nhu.

Lẽ thường, khi con gái ruột đã trở về, Mạnh Thiền Âm – đứa con bị ôm nhầm – cũng nên rời đi.

Nhưng dù sao nàng cũng đã được nuôi dưỡng mười mấy năm, hơn nữa cũng sắp đến tuổi xuất giá. Tam di nương cảm thấy không cần phải quá tuyệt tình, thêm vào đó, đại phu nhân nhân hậu, đối đãi với các con không phân biệt. Con trai bà – Tức Trường Ninh – cũng đã đứng ra xin giữ lại nàng, nên bà không phản đối.

Nhưng chuyện không dừng lại ở đó.

Gia đình vị hôn phu của Mạnh Thiền Âm sau khi hay tin liền sinh bất mãn, không muốn rước một thiên kim giả về làm dâu. Vì vậy, họ đã vài lần đích thân đến Tức phủ dò xét.

Dù chưa chính thức đề nghị hủy hôn, nhưng địa vị của Mạnh Thiền Âm trong phủ đã dần trở nên lúng túng.

---

Những lời bàn tán nơi hành lang theo gió nhẹ nhàng lướt qua, lọt vào tai hai người trong viện.

Xuân Tâm đứng bên nghe được thì tức giận, chửi rủa:

“Mấy con nha hoàn không biết trời cao đất dày kia, đúng là quên sạch gia quy của phủ! Dám công khai bàn tán chuyện của chủ tử!”

Mắng xong, nàng ấy lại thấy thương xót cô nương nhà mình.

Từ lúc chào đời, cô nương chẳng hề hay biết gì, lại bị đánh tráo thân phận.

Bây giờ người thật đã quay về, nàng cũng đâu có muốn ở lại, rõ ràng là đại công tử và mấy vị chủ tử khác không muốn buông tay, vậy mà miệng đời lại biến nàng thành kẻ tham vinh hoa, bám trụ không chịu đi.

Một mỹ nhân lạnh lùng khẽ cầm quạt tròn che mặt, ánh nắng xuân ấm áp phủ lên dáng người yểu điệu, tựa như áng mây mờ ảo nơi chân trời.

Mạnh Thiền Âm không đáp, chỉ đang nghĩ chuyện khác.

Tức Phù Miểu sắp trở về.

Đối với vị "ca ca" mà mình đã gọi suốt mười mấy năm, nàng chưa từng nhìn thấu được hắn.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Ngay cả Tức Trường Ninh cũng đã chủ động tránh né nàng, vậy mà hắn vẫn cứ hành động như trước kia.

Hết gửi dạ minh châu từ Tây Vực, lại tặng tượng đàn hương an thần đặc biệt của Chiêu Dương, rồi y phục, trâm cài, trang sức, son phấn… không thứ gì thiếu.

Những hành động trắng trợn này khiến nàng vô cùng bất an, gần đây thậm chí còn mất ngủ.

Mạnh Thiền Âm chán nản thở dài, lười biếng đặt quạt tròn sang một bên: “Xuân Tâm.”

Xuân Tâm thấy vậy vội vàng đưa chén trà ấm: “Cô nương, uống chút trà đi cho hạ hỏa.”

Mạnh Thiền Âm cúi đầu nhấp một ngụm, vị trà thanh mát, hơi ngọt, thoang thoảng hương quả.

Xuân Tâm dè dặt hỏi: “Cô nương, lời họ vừa nói thật quá khó nghe. Có cần nô tỳ đi dạy dỗ bọn họ một trận không?”

Mạnh Thiền Âm lắc đầu.

Những kẻ nhiều chuyện, nàng không để tâm. Điều khiến nàng bận lòng chính là người “ca ca” khó dò kia.

Kiếp trước, nàng vô cùng sợ hắn.

Hậu bối trong Tức phủ rất đông, huynh đệ tỷ muội cùng nhau lớn lên. Vì là con riêng do di nương mang vào, nàng luôn phải cẩn trọng hơn người khác.

Vậy nên, dù sợ hắn, nàng vẫn cố lấy lòng, cuối cùng cũng nhận được một mối hôn sự tốt.

Nhưng vì một số lý do, nàng và thanh mai trúc mã từ hôn, rồi vội vã được đại phu nhân gả đến Thanh Châu.

Không ai ngờ rằng, trên đường đến Thanh Châu, con thuyền rước dâu lại bị trận cuồng phong nhấn chìm.

Tỉnh lại, nàng phát hiện mình quay về năm năm tuổi – năm thứ ba nàng theo di nương vào Tức phủ.

Kiếp này, nàng vẫn muốn gả cho thanh mai trúc mã kia, cũng muốn tranh thủ được sự che chở của huynh trưởng tương lai – người sẽ quản lý Tức phủ.

Vì vậy, nàng càng tận lực lấy lòng Tức Phù Miểu hơn trước.

Thuở nhỏ, hai người thân thiết hơn bất cứ ai. Thậm chí, nàng có thể vô tư đến ngủ trưa trong viện của hắn.

Khi ấy, họ còn nhỏ, không ai nghi ngờ. Sau này nàng lớn lên, tự giác giữ kẽ, rất ít khi đến viện của hắn nữa.

Hắn cũng hiểu đạo lý này, chưa từng chủ động tìm đến nàng, chỉ có A Ninh là thỉnh thoảng dựa vào tuổi nhỏ mà đến chơi.

Nhưng bây giờ, vị trí của hai người lại thay đổi.

A Ninh không còn đến, còn Tức Phù Miểu lại thường xuyên xuất hiện mà không báo trước.

Dù đi xa, hắn cũng sai người phi ngựa đưa đồ đến cho nàng.

Kiếp trước, đến lúc chết nàng vẫn không biết mình không phải con ruột của di nương.

Có lẽ vì kiếp này đã phá vỡ quỹ đạo vốn có, nên từ đêm thứ hai sau khi biết sự thật... quan hệ giữa nàng và hắn đã trở nên kỳ quái.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play