"A huynh cũng là nam nhân, cũng sẽ tức giận."
Hắn bất động nhìn nàng, trong đôi mắt đen nhánh tràn ra ý cười nhàn nhạt, răng nanh sắc nhọn nghiến lên vành tai yếu ớt của thiếu nữ.
Cơn đau nhói nhỏ bé truyền đến, nàng hít sâu một hơi, trong lòng hiểu rõ lần này thật sự chọc giận hắn.
Cho nên hắn đang ám chỉ nàng, phải làm cho hắn nguôi giận, chuyện này mới có thể cho qua.
Trong mắt nàng lập tức ánh lên lệ quang óng ánh, muốn rơi mà không rơi vương trên mi mắt, ngẩng nửa khuôn mặt lên nhìn hắn: "Ca ca, ta sai rồi."
Ở Tức phủ, người có thể gọi hắn là ca ca chỉ có muội muội ruột, loại kế muội không rõ lai lịch như nàng, nhiều nhất chỉ có thể gọi một tiếng a huynh, huống chi hiện tại ngay cả kế muội cũng không phải.
Vậy mà lại to gan gọi hắn là ca ca.
Hắn là huynh trưởng, nên dạy dỗ nàng, để nàng biết rõ cái xưng hô này vào lúc này, sẽ không khiến nam nhân sinh ra tình cảm huynh muội, mà chỉ khiến nam nhân mất đi lý trí.
Dục vọng trong mắt hắn càng thêm lộ liễu, điên cuồng trần trụi chưa hề lắng xuống, cũng chỉ vùi đầu vào cổ nàng, cười sâu xa.
"Thiền nhi quả nhiên biết gọi..."
Trong mắt Mạnh Thiền Âm thoáng qua vẻ xấu hổ, cắn môi dưới không nói.
May mà hắn cũng không tiếp tục, mà sau khi trừng phạt cắn nhẹ, lại ân cần kéo áo nàng bị xé rách lên, che đi bờ vai lộ ra.
"Thiền nhi lần sau đừng chọc ca ca tức giận, váy áo, trang sức ta tặng muội đều mặc trên người, tạm thời cũng đừng đi gặp Lâu Tử Tư nữa, có được không?"
Hắn mỉm cười, dịu dàng nói: "Dù sao, Thiền nhi cũng sắp xuất giá, ca ca còn muốn muội trong khoảng thời gian này, ở bên cạnh ca ca."
Mạnh Thiền Âm bình tĩnh hít thở, nhịp tim vì động tác của hắn dần dần bình ổn.
Thanh niên đứng dậy, mày mắt ôn hòa vươn tay về phía nàng: "Trời không còn sớm, chúng ta nên trở về."
Mạnh Thiền Âm rũ mắt, ánh mắt rơi vào bàn tay thon dài lạnh lẽo trước mặt, chậm rãi đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Năm ngón tay đột nhiên nắm chặt, nàng hơi hoảng sợ, theo bản năng muốn rút ra.
Tức Phù Miểu ngẩng đầu nhìn, dường như không vui vì sự kháng cự trong nháy mắt của nàng, khóe môi mỏng cong lên: "Muội muội?"
Hiện tại hắn là a huynh.
Mạnh Thiền Âm đè nén cảm xúc, miễn cưỡng cong môi với hắn, không làm ra bất kỳ động tác phản kháng nào, cúi đầu ngoan ngoãn để hắn kéo mình dậy.
Cho dù cổ nàng bị cắn, trên người vẫn còn cảm giác ẩm ướt ái muội nhắc nhở nàng, chuyện vừa xảy ra, hiện tại nàng cũng là 'muội muội'.
Ngón tay thiếu nữ mềm mại không xương, chỉ cần dùng sức một chút là có thể bóp nát nàng.
Tức Phù Miểu không lưu luyến, sau khi kéo người dậy liền buông tay.
Rừng đào hoa nở rộ rực rỡ, cách đó không xa hai cỗ xe ngựa dừng lại, Lăng Phong cúi đầu đặt ghế gỗ xuống.
Tức Phù Miểu vén áo bào bước lên, định lên xe ngựa, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nữ mềm mại.
"A huynh..."
Mạnh Thiền Âm vén rèm trúc, từ bên trong ló ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Tức Phù Miểu quay đầu nhìn lại.
Nàng cắn môi dưới, hai má ửng hồng thẹn thùng: "Đa tạ a huynh."
Tức Phù Miểu cong môi với nàng, xoay người lên kiệu.
Rèm trúc buông xuống, hắn lười biếng dựa vào gối đầu, thờ ơ xoay chiếc nhẫn ngọc bích màu xanh lục trên ngón cái, theo xe ngựa lắc lư bật cười khẽ.
Tạ hắn...
Tạ hắn chuyện gì?
Nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ để nàng và Lâu Tử Tư thành thân, 'muội muội' của hắn e rằng đã cảm tạ quá sớm.
Một bên khác, Mạnh Thiền Âm dựa vào thành xe, nghe tiếng bánh xe lăn trên đường, trong lòng không chắc chắn.
Cảm tạ hắn chẳng qua là thăm dò, tuy rằng hắn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng lại càng nguy hiểm.
Khi đó hắn dùng chuyện gả cho Lâu Tử Tư làm lý do, giữ nàng ở lại Tức phủ, bây giờ lại tự ý vượt giới.
Mà đã có lần đầu tiên, sau này sẽ có nhiều lần.
Nàng cần phải tìm cách tránh đi, hoặc là triệt để dập tắt ý nghĩ của hắn.
Xe ngựa không dừng ở cổng lớn theo xe ngựa phía trước, mà rẽ vào cổng Nam thông ra hậu viện.
Mạnh Thiền Âm xuống kiệu, đi vào cổng Nam.
Cổng Nam là nơi nữ quyến thường ngày ra ngoài, không có nhiều người hầu ở đây, vì đang là tiết xuân, trong hành lang vườn muôn hồng nghìn tía.
Nàng vừa bước lên hành lang, ngẩng đầu vô tình liếc nhìn phía xa, thiếu niên dáng người cao ngất ngồi trong đình, vẻ mặt buồn chán.
Trong Tức phủ không có ai xấu xí, cho nên thiếu niên cũng tuấn tú hiên ngang, mắt hoa đào tự mang phong lưu.
Tuy không được như Tức Phù Miểu băng ngọc điêu khắc, nhưng cũng cực kỳ xuất chúng.
Cậu tùy ý dựa vào cột gỗ, xé bánh mì trong tay.
Cá trong hồ tranh nhau bơi đến tranh ăn, có con thậm chí bụng đã căng tròn.
Cứ cho ăn nữa sẽ chết vì no.
Mặc dù vậy, cậu vẫn ném bánh vào, cho đến khi nhận ra một ánh mắt mới ngẩng đầu nhìn.
Trong khoảnh khắc, đôi mày mắt đẹp đẽ của thiếu niên ánh lên vẻ rạng rỡ.
"A tỷ."
Tức Trường Ninh, trước đây là đệ đệ ruột của nàng.
"A Ninh." Nàng mỉm cười.
Tức Trường Ninh ném bánh mì trong tay xuống, ba bước thành hai bước xuống bậc thang, dừng trước mặt nàng, tóc mái hơi rối dính trên trán.
Đôi mắt thiếu niên cực kỳ sáng: "A tỷ đã đi đâu vậy, ta vừa đi tìm tỷ mà không thấy tỷ đâu."
Vừa nói, ánh mắt hắn cậu vào bên tai nàng, một vết đỏ ửng đập vào mắt.
Có thể là vết răng, vết muỗi đốt, cũng có thể là thứ khác.
Độ cong khóe môi Tức Trường Ninh không đổi, ánh mắt lại tối đi một chút.
Mạnh Thiền Âm không phát hiện ánh mắt của cậu, mỉm cười dịu dàng: "Đi gặp Mông Mông và Tử Tư ca ca."
Tức Trường Ninh 'ồ' một tiếng, thản nhiên nói: "Tử Tư biểu huynh không phải muốn từ hôn với a tỷ sao? A tỷ còn đi gặp hắn làm gì."
Cậu trước giờ đều không coi trọng Lâu Tử Tư, đối với hắn ta cũng không tôn trọng.
Mạnh Thiền Âm chậm rãi bước lên bậc thang, biết cậu quan tâm mình, mím môi cười nói: "Tử Tư ca ca sẽ không từ hôn với ta, A Ninh không cần lo lắng."
Thiếu niên nhướng mày không tỏ ý kiến, đi theo sau nàng, ánh mắt rơi vào gáy nàng, thầm nghĩ vết tích kia có phải do Lâu Tử Tư để lại không.
Nhưng nghe nói đại ca cũng đi cùng nàng, hẳn là sẽ không để Lâu Tử Tư làm ra chuyện này, có lẽ thật sự là vết muỗi đốt.
Nghĩ thông suốt, tầng u ám cuối cùng trong mắt cậu tan biến, đôi chân dài bước qua, quay người lại lộ ra răng nanh nhọn với nàng.
"A tỷ, hôm nay ta có được một con chim bói cá rất đẹp, có muốn cùng ta đi xem không?"
Hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm tất nhiên không giống người khác, cho dù hiện tại nàng không còn là tỷ tỷ ruột của cậu, quan hệ của hai người dường như cũng không hề bị ảnh hưởng.
Mạnh Thiền Âm nhìn thiếu niên ngày càng xuất sắc trước mặt, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp: "Lần sau a tỷ sẽ xem, hôm nay hơi mệt."
Nàng từ nhỏ đã thân thể yếu ớt, đi vài bước đã mệt đến hai má ửng hồng, cho nên nàng chưa từng cùng các tỷ muội khác ra ngoài lên núi tế bái, lễ Phật, phần lớn thời gian đều ngoan ngoãn ngồi trong viện đọc sách, thỉnh thoảng thêu thùa làm vài chiếc áo, đích thực là thiên kim tiểu thư khuê các.
Tức Trường Trữ tuy có tiếc nuối, nhưng cũng không hề ép buộc, nụ cười không đổi nói: "Vậy thì lần sau."
Mạnh Thiền Âm gật đầu với cậu.
Hai người cùng đi một đoạn đường liền tách ra.
Mạnh Thiền Âm xoay người không chú ý chiếc khăn trong tay áo rơi xuống đất, bóng lưng uyển chuyển dịu dàng như đóa hoa sen lay động, nói không nên lời mảnh mai và nhẹ nhàng.
Dưới những đóa hoa rực rỡ, ánh mắt thiếu niên thu lại từ trên người nàng, vô tình rơi xuống chiếc khăn trên mặt đất.
Cậu cúi người nhặt chiếc khăn trắng muốt lên, đầu ngón tay lướt qua đóa phù dung màu hồng thêu trên đó, chậm rãi đặt dưới mũi, cong khóe môi.
Hương thơm thanh đạm, là mùi trên người nàng.
Là của tỷ tỷ...
Từ rừng đào trở về phủ, Mạnh Thiền Âm dù mệt mỏi cũng vẫn gọi Xuân Tâm bảo người mang nước đến tắm rửa.
Xuân Tâm chỉ cho rằng nàng ở bên ngoài chơi đùa trên người dính bụi đất, không nghĩ nhiều rất nhanh vội sai người khiêng nước nóng vào.
Cuối cùng cũng gột rửa được những hơi thở lạnh nhạt dính trên người ở rừng đào.
Mạnh Thiền Âm nằm trên giường, phe phẩy chiếc quạt nhỏ hình vuông, mơ màng nghiêng đầu.