“Hắn tốt đến như vậy, vì để được ở bên hắn, đến cả ta muội cũng buông bỏ sao?”

Nghe được câu này của Tần Tuy Chi, thái dương Tô Lăng đột nhiên nhói lên một trận đau, trong đầu liền hiện lên từng hình ảnh Tần Lăng vì nam tử Chu gia kia mà sống dở chết dở, không ngừng hiện về.

Từ sau khi Lễ bộ công bố tin tức tân đế tuyển chọn, Tần đại cô nương không phải ngồi cạnh cửa sổ mà rơi lệ thì cũng là đập phá đồ đạc, tuyệt thực không ăn. Sau lại, dứt khoát treo một dải lụa trắng ba thước lên xà nhà.

Thanh âm ai oán đến tuyệt vọng vẫn còn vang vọng —

“Chu công tử nói với muội, nếu muội vào cung, thì cả đời này hắn cũng sẽ không thành thân.”

“Ca ca, ba người thành hổ, lời đồn đãi thành thép, đạo lý ấy huynh so với muội càng hiểu rõ, lời người ngoài phần nhiều không đáng tin, Chu Trạch tuyệt đối không như huynh tưởng.”

“A Lăng kiếp này, đã định thẹn với phụ mẫu huynh trưởng.”

Tần Vọng ngày hôm qua nói một khóc hai nháo ba thắt cổ, thật chẳng oan uổng cho Tần Lăng chút nào.

Công bằng mà nói, nếu thật sự là lưỡng tình tương duyệt, thì cũng đành. Nhưng đến nỗi uống thuốc độc tự vẫn, cũng chẳng thấy nam tử Chu gia kia xuất hiện một lần.

Tình thâm hay bạc, không cần nói cũng biết.

Lại nhìn Tần Tuy Chi.

Thiếu niên áo bào dính đầy bụi bặm, giày lấm bùn đất, trong lòng bàn tay còn có vết hằn đỏ do cương ngựa mà thành.

Tần Tuy Chi thấy nàng mãi chẳng mở miệng, không nhịn được mà cười khổ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, thở dài một hơi, nói: “A Lăng, ta phải làm sao với muội mới tốt đây?”

Có lẽ vì ánh mắt đau lòng trong mắt thiếu niên quá đỗi chói mắt, nàng dò xét an ủi: “Sau này... sẽ không.”

Tần Tuy Chi ánh mắt ngẩn ra, “Muội nói gì?”

Tô Lăng cố học theo ngữ khí của Tần Lăng mà nói: “Sau một phen này, nhiều chuyện muội cũng đã nhìn rõ... sau này, sẽ không để huynh phải lo lắng nữa.”

Tần Tuy Chi chớp mắt thật mạnh, hồi lâu vẫn là dùng giọng không dám tin mà nói: “Muội nói thật sao? Sau này sẽ không gặp Chu Trạch nữa?”

Tô Lăng gật đầu, thấp giọng “ừ” một tiếng.

Có lẽ vì hôn mê quá lâu, thanh âm Tô Lăng rõ ràng vẫn khàn khàn, Tần Tuy Chi không khỏi nhớ tới chuyện nàng uống thuốc vì Chu Trạch, ánh mắt hơi tối lại, vỗ vỗ vai nàng nói: “Được rồi, muội nghỉ sớm đi, mấy ngày này ta đều ở nhà với muội.”

Nói là ở cùng, nói trắng ra, vẫn là để canh chừng nàng.

Chỉ là Tô Lăng cũng hiểu, với câu nói vừa rồi của nàng, Tần Tuy Chi nhiều lắm cũng chỉ dám tin một nửa. Dù sao đại cô nương Tần gia tình thâm ý trọng, ai biết được đây có phải là lấy lui làm tiến không.

Sau khi Tần Tuy Chi rời đi, Tô Lăng trở lại giường, trầm tư suy tính về chuyện sau này nên làm thế nào.

Đại cô nương Tần gia không nghe chuyện bên ngoài, trong lòng chỉ có mỗi Chu công tử, trong hồi ức của nàng, hoàn toàn không có tin tức gì liên quan đến Tô gia hay triều chính.

Hiện giờ nàng chỉ biết được một tin —

Ba năm trước, trong trận chiến với nước Tề, Đại Chu đã thắng, bảo vệ được giang sơn Tiêu gia.

Còn những chuyện khác, chỉ có thể tới Khánh Phong lâu ở Đông Trực môn hỏi thăm.

Tóm lại, nàng nhất định phải ra khỏi cửa một chuyến.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời đã treo lên ngọn cây.

Nha hoàn Hà Châu đứng sau Tô Lăng, đối diện gương đồng, chậm rãi cắm một chiếc trâm vàng nạm ngọc lam vào búi tóc của Tô Lăng, sau đó cảm thán: “Nô tỳ không biết chữ, chẳng nói được lời hay, chỉ cảm thấy tiểu thư thực sự là nổi bật, nhìn thấy tiểu thư, liền thấy cả hoa trong viện cũng mất hết sắc hương.”

Tô Lăng liếc mắt nhìn nàng.

Cái gì gọi là không biết nói chuyện, đây rõ ràng là “quá biết nói chuyện” mới đúng.

Nếu nàng thật sự là Tần Lăng, lúc này e rằng đã rơi lệ đầy mặt rồi.

Tuyển tú, tuyển tú.

Tuy nói rằng học vấn, phẩm hạnh, xuất thân, tài nghệ đều nằm trong phạm vi khảo hạch, nhưng nói cho cùng, vẫn là tuyển chọn dung mạo.

Chỉ xét riêng về dung mạo của nữ nhi Tần gia, muốn không được chọn cũng khó.

Nói rằng đại cô nương Tần gia xinh đẹp, chẳng khác nào là đâm một nhát vào tim nàng.

Tấm lòng của nha hoàn này, hiển nhiên đã lệch hướng rồi.

Dù rằng đã thay đổi thân phận, nhưng Tô Lăng suy cho cùng vẫn là người từng chưởng quản lục cung, chỉ trong một cái liếc mắt, Hà Châu liền không khỏi rùng mình một cái.

Nàng ấy cắn môi, cười gượng nói: “Tiểu thư... tiểu thư sao lại nhìn nô tỳ như vậy?”

Tô Lăng thu mắt, thản nhiên nói: “Không có gì, ngươi lui ra đi.”

Hà Châu mang tâm trạng bất an lui ra.

Cửa còn chưa đóng lại, liền thấy Tần Tuy Chi mang hai hộp đồ ăn đi vào, hắn cười nói: “Vừa nãy ta ra phố, mua mấy món muội thích ăn nhất — bánh trôi và cá lư hấp, muội không phải đau họng sao, ăn đồ nhạt một chút là tốt nhất, mau lại đây.”

Tô Lăng ngồi qua, Tần Tuy Chi gắp một miếng bụng cá cho nàng.

Tô Lăng cầm đũa gỗ trong tay, nhưng không hề động.

Vì nàng vốn không ăn cá.

“Ăn đi chứ, nghĩ gì thế?” Tần Tuy Chi vỗ đầu Tô Lăng một cái, nghiêng đầu cười: “Tối qua ta còn nghĩ câu nói hôm qua của muội là gạt ta, hôm nay vừa nhìn, thật giống như thay da đổi thịt.”

Lời vừa dứt, Tô Lăng lập tức ho khan.

Tần Tuy Chi vỗ lưng nàng: “Chậm chút.”

“A Lăng, lát nữa theo ta đi gặp phụ thân, nhận lỗi đi.” Tần Tuy Chi đặt đũa xuống, thần sắc dần nghiêm túc, “Dẫu trong lòng muội có trăm ngàn chỗ không vừa ý với người, nhưng dùng cái chết để bức ép, rốt cuộc vẫn là không...”

“Thôi, chuyện đã qua không nhắc nữa, muội cứ coi như là vì ta, được không?”

Tô Lăng nâng mắt nói: “Được.”

Sau chuyện hôm qua, nàng vốn đã có dự định đi gặp Tần Vọng một lần, dù sao, nàng muốn vào cung, nhất định phải giải quyết xong những chuyện Tần gia này trước.

Tần Tuy Chi không ngờ nàng lại đồng ý dễ dàng như vậy, khóe miệng vừa muốn nhếch lên thì nghe Tô Lăng mở miệng: “Ca, buổi chiều muội muốn ra ngoài một chuyến.”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tần Tuy Chi lập tức biến mất, nghiêm mặt nói: “A Lăng, muội lại muốn đi gặp hắn sao?”

Tô Lăng tự biết tín nhiệm của bản thân quá thấp, lúc này muốn một mình ra ngoài là không thực tế, bèn nói: “Dạo này trong lòng muội không yên, chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút, nếu huynh không yên tâm, có thể đi cùng muội.”

Tần Tuy Chi nhìn nàng một cái, nói: “Được, vậy ta đi với muội.”

Hai người ăn cơm xong, Tần Tuy Chi dẫn Tô Lăng đến chính viện.

Vừa vào cửa, liền thấy Khương Lam Nguyệt đang chỉnh lại áo cho Tần Vọng, hai người vốn nói cười vui vẻ, vừa thấy Tần Lăng, Tần Vọng lập tức sa sầm mặt mày, “Ngươi đến làm gì!”

Tần Tuy Chi trong lòng khẽ siết lại, sợ muội muội xoay người bỏ đi, vội vàng an ủi: “A Lăng, phụ thân lần này cũng chỉ là nóng giận, muội đừng nghĩ nhiều, nói xong rồi thì chúng ta đi.”

Thật ra theo tính cách của đại cô nương Tần gia, câu này của Tần Vọng vừa dứt, nàng sớm đã bỏ đi rồi, không chỉ bỏ đi, còn phải quay đầu mắng Khương Lam Nguyệt một câu hồ ly tinh.

Khương Lam Nguyệt vẫn giữ nụ cười nhìn Tô Lăng, chuẩn bị thưởng thức cảnh cha con như nước với lửa, liền nghe Tô Lăng chậm rãi nói: “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không gặp lại công tử Chu gia nữa.”

Ngữ khí nàng không thể gọi là thành khẩn, nhưng chỉ một câu nhẹ tênh như vậy, cũng đủ để khiến Tần Vọng ngẩn người.

Im lặng hồi lâu, Tần Vọng mới sa sầm mặt mày nói: “Nếu còn có lần nữa, Tần gia coi như không có đứa nữ nhi này.”

“Đã biết.”

Tô Lăng xoay người rời đi.

Sau khi hai huynh muội rời khỏi chính viện, Khương Lam Nguyệt cúi người rót cho Tần Vọng một chén trà, bà ta mỉm cười nói: “Thường nói phúc họa khôn lường, đại cô nương sau chuyện này, cũng không phải là không có chỗ tốt, giờ thì lão gia có thể yên tâm rồi chứ?”

Từ sau khi Ôn Song Hoa bệnh mất, Tần Lăng chưa từng nói chuyện hòa nhã với Tần Vọng như vậy.

Lúc này, khóe miệng Tần Vọng như mặt hồ đóng băng ba thước, rốt cuộc cũng có một vết nứt.

Rõ ràng trong lòng sinh ra một chút vui mừng, nhưng vẫn mạnh miệng, nói: “Yên tâm cái gì? Nó làm chuyện hồ đồ còn ít sao? Ai biết ngày nào lại thay đổi tính tình.”

Khương Lam Nguyệt trêu ghẹo: “Dù hồ đồ, thì cũng là thân sinh của chàng mà.”

Tần Vọng cũng bật cười theo.

Chỉ là nụ cười này, lại không phải là điều mà Khương Lam Nguyệt mong muốn.

——

Trời thu vừa sẫm, gió đã có chút lạnh.

Tô Lăng đội mũ có rèm lên xe ngựa.

Dẫn tiểu cô nương ra phố, chỗ đầu tiên phải đến dĩ nhiên là tiệm trang sức.

Tần Tuy Chi trên mặt viết rõ bốn chữ “muội cứ chọn đi, ca ca trả tiền.” Nhưng Tần Lăng lại chẳng tìm thấy món nàng muốn.

Bất đắc dĩ, Tần Tuy Chi đành xin chưởng quầy một tờ giấy, chậm rãi nói: “Muội nói đi, ta vẽ cho muội.”

Tần Lăng chỉ tay hướng Tần Tuy Chi hạ bút, “Muội muốn một bộ dao hoa vàng, bên trên phải khảm trân châu đỏ.”

“Ca, chỗ này cong thêm chút nữa.”

“Sao muội không nói trước?” Tần Tuy Chi ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng vẫn vẽ lại một tờ mới.

Một lúc sau, Tần Tuy Chi giao bản vẽ cho chưởng quầy: “Cứ làm theo cái này đi, phiền chưởng quầy rồi.”

Chưởng quầy cười nhận lấy: “Công tử khách khí rồi.”

Tần Lăng nói: “Không biết bộ dao hoa vàng khảm trân châu đỏ này, bao lâu thì làm xong?”

Chưởng quầy vuốt cằm: “Mẫu vẽ tinh xảo thế này, dẫu cô nương có gấp, thì ít nhất cũng phải mười ngày.”

Tần Lăng khẽ cảm tạ một tiếng.

Mười ngày, đủ rồi.

Ra khỏi tiệm trang sức, hai người lại đi về hướng Đông Trực môn.

Vừa xuống xe ngựa, liền thấy một đám đông đen kịt cùng hướng đi tới.

Vốn dĩ họ cũng là đến tìm chút náo nhiệt, nên liền theo dòng người đi, dọc đường hoa quế thơm ngát, càng lúc càng đậm.

Dừng bước lại mới phát hiện, nơi đây chính là trường thi.

Hôm nay là mười bảy tháng tám, chính là ngày bảng vàng khoa thi hương ở kinh thành được công bố.

Giải nguyên: Hoài Kinh.

Á nguyên: Hà Văn Dĩ, Sở Giang Nhai, Mục Chính Diên, Đinh Cẩn, Đường Văn, Lạc Thu Hoà...

Mọi người thi nhau chúc mừng một nam tử mặc y phục màu đen: “Chúc mừng Hoài công tử.”

“Không ngờ Hoài công tử lần đầu tham gia khoa khảo, liền đỗ Giải nguyên, thật sự tiền đồ vô lượng.”

“Đa tạ.”

Nam tử được vây quanh thân hình cao ráo, ánh mắt thâm thuý, khóe môi khẽ cong, dáng vẻ ung dung điềm đạm, thật chẳng giống như người lần đầu thi khảo.

Tô Lăng chỉ nhìn thoáng một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Khi nàng quay đầu lại, liền thấy Tần Tuy Chi đứng yên không động, nhìn chằm chằm hai chữ “Giải nguyên”.

Trong ký ức của Tô Lăng, Tần Tuy Chi từ nhỏ đã được gọi là thần đồng, ba tuổi biết làm thơ, bảy tuổi đã viết được chữ đẹp. Nếu như đại phu nhân Tần gia không bắt hắn phát lời thề khi lâm chung...

Có lẽ, năm nay Giải nguyên chính là hắn rồi.

Tần Tuy Chi cảm thấy có người nhìn mình, lập tức thu lại cảm xúc, quay sang cười với Tô Lăng: “Muội nhìn ta làm gì?”

Có những chuyện không cần phải an ủi, vạch ra chỉ càng đả thương người.

Tô Lăng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Lời vừa dứt, gió lạnh nổi lên.

Chiếc mũ sa trên đầu Tô Lăng cùng tờ bảng vàng trước trường thi cùng lúc bị gió cuốn bay lên.

Nhưng ngay khoảnh khắc bảng giấy bị cuốn lên —

Tim Tô Lăng như ngừng đập.

Nàng dường như thấy một tờ truy nã ố vàng.

Mà người trên tấm truy nã ấy...

Để xác nhận suy đoán của mình, nàng bước nhanh lên trước, không màng gì xé tờ truy nã ấy xuống.

Lúc này, một nam tử mặc y phục vải xám mở miệng: “Ai, cô nương xé lệnh truy nã này là có ý gì?”

Gió rít qua bên tai.

Tô Lăng chăm chú nhìn bức họa trên tờ truy nã, và ba chữ bên dưới — Tô Hoài An.

Tô Hoài An.

Sao có thể như vậy?

Hắn không phải đã...

Nếu hắn chưa chết, vậy khăn tay dính máu ba năm trước là chuyện gì?

Đang trầm ngâm suy nghĩ, Tần Tuy Chi bước tới, thấp giọng hỏi: “A Lăng, làm sao vậy?”

Tô Lăng lẩm bẩm: “Đây là ai?”

Vừa nghe vậy, nam tử y phục xám liền cười: “Cô nương không phải người kinh thành đi? Ngay cả vị này cũng không biết?”

“Vị này à, từng là thế tử phủ Trấn Quốc công, thiếu khanh Đại Lý Tự, a đúng rồi, còn là Trạng nguyên lang năm Vĩnh Xương 34, vốn là tiền đồ vô lượng, ai ngờ...” y phục xám lắc đầu, nói: “Lại là một kẻ thông địch phản quốc.”

Tô Lăng siết chặt tay, móng tay sắp đâm vào lòng bàn tay.

Nàng cố giữ giọng bình tĩnh, khẽ nói: “Thông địch phản quốc, tội nên tru diệt, người này sao còn lệnh truy nã?”

Nam tử y phục xám xoa cằm nói: “A, ta nhớ là ba năm trước đó, đêm rằm tháng tám, người này bỗng dưng biến mất khỏi đại lao Hình bộ, ba năm rồi vẫn chưa bắt được, sắp thành một cọc án treo rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play