Vân Sở Mạn nhìn theo hướng bà ấy chỉ, nhìn thấy ba người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế đá nhỏ, gần trạc tuổi bác Tôn, đang ăn hạt dưa và trò chuyện với nhau.

Cô cau mày do dự, quay lại nhìn hai đứa nhỏ, muốn nói lại thôi: "Bác Tôn tôi..."

Vân Quyển và Vân Thư lập tức cảm nhận được điều gì đó bất thường, trạng thái của mẹ không đúng! Nhưng lại có cảm giác quen thuộc một cách khó hiểu.

Bác Tôn thấy vậy vội vàng nói: "Mấy đứa nhỏ thì cứ để chúng tự chơi đi, các bậc cha mẹ trẻ các cô bao bọc con mình quá mức rồi, mẹ cô không nói điều đó với cô sao? Trẻ con cần có bạn chơi cùng."

"Mẹ tôi bà ta... Vốn dĩ không hề nói với tôi những điều này."

Vành mắt Vân Sở Mạn đỏ hoe, giọng nói hơi run.

Vân Quyển và Vân Thư nhìn nhau, đồng thời nhận ra mẹ chúng lại bắt đầu diễn xuất! Bình thường, mỗi khi nhắc đến bà ngoại, mẹ sẽ không buồn đến thế đâu!

Chúng suy nghĩ một lúc, quyết định hợp tác với Vân Sở Mạn, vì vậy chúng làm theo lời bác Tôn và nói: "Mẹ ơi, chúng con có thể đi tìm các bạn nhỏ chơi cùng được không?"

Vân Sở Mạn nhìn thấy chúng chủ động rời xa cô, cô biết chúng đã nhìn thấu những gì cô đang diễn, đúng thật là hai đứa nhỏ thông minh.

Cô xoa hai cái đầu nhỏ và nói: "Được rồi, chú ý an toàn, không được rời khỏi tầm mắt của mẹ biết chưa?"

"Vâng!" Hai đứa nhỏ đáp lại rồi quay người bỏ chạy.

Sau khi đã chạy được một quãng nhất định, chúng mới đi chậm lại.

Đôi mắt của Vân Thư sáng lên, thì thầm với anh trai nhà mình về câu trả lời: "Anh ơi, có phải mẹ lại muốn diễn nữa đúng không?"

"Ừm." Vân Quyển mím môi gật đầu: "Nhưng anh cảm thấy lần này mẹ diễn xuất không tốt lắm, chúng ta đều có thể nhìn thấu được."

"Không tốt sao? Em cảm thấy cũng không tồi mà."

Vân Thư lắc lắc cái đầu nhỏ, đôi chân ngắn ngủn đá những viên sỏi trên đường: "Chúng ta thật sự phải ra ngoài chơi đùa với các bạn nhỏ sao? Em không muốn đi."

"Vậy thì không đi nữa, chúng ta đến cái chòi nghỉ mát nhỏ ở bên cạnh khu vui chơi đi."

Vân Quyển nắm tay cô bé và chậm rãi đi về phía trước: "Ở đó rất mát mẻ lại còn có thể nhìn thấy mẹ nữa."

Vân Thư lập tức cười thành tiếng, lắc cây kẹo mút trong tay: "Còn có thể ăn kẹo!"

Ở bên kia, Vân Sở Mạn đi theo bác Tôn đến chiếc ghế đá, cả ba người phụ nữ đang ngồi đó đều nhiệt tình với cô.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy Tiểu Vân?" Bác Tôn lo lắng hỏi: "Lẽ nào cái gọi là fan cuồng gì đó đến đây quấy rối cô à? Hôm qua con gái tôi đã nói với tôi, hiện tại cô và hai đứa nhỏ rất nổi tiếng, chắc chắn sau này sẽ càng ngày càng nổi tiếng hơn, bây giờ đã bị để mắt tới rồi sao?"

Vân Sở Mạn cười gượng lắc đầu: "Tôi còn không được xem diễn viên tuyến ba, Tiểu Quyển và Tiểu Thư cũng chỉ là ngôi sao nhí, sao có thể có fan cuồng được chứ?"

Cô mím môi, mất một lúc lâu sau mới khó khăn nói ra: "Thật ra là mẹ tôi..."

Bác Tôn và những người khác nhìn nhau, trên mặt hiện rõ dòng chữ "Quả nhiên là có tin bát quái"!

Họ vô cùng háo hức chờ đợi đoạn tiếp theo, kết quả là Vân Sở Mạn chỉ nói mỗi câu này thì không tiếp tục nói nữa, chỉ buồn bã dõi theo giọng nói của hai đứa nhỏ ở phía xa, thế này khiến họ cảm thấy khó chịu.

Thực sự muốn giúp Vân Sở Mạn nhưng tin bát quái cũng không muốn bỏ lỡ.

Vì thế bác Tôn đành lên tiếng trước, hỏi rất khéo léo: "Tiểu Vân à, người mà cô muốn đề phòng là mẹ cô à? Có phải có hiểu lầm gì không?"

Vân Sở Mạn chính là đang đợi cái móc câu này, cô bèn tự động mắc vào nó, vành mắt đỏ hoe mà lắc đầu nói: "Nói ra lại sợ bác Tôn và mọi người chê cười, buổi ghi hình kết thúc thì đêm hôm đó mẹ tôi đã lập tức tới, bà ta muốn lấy tất cả số tiền mà chúng tôi đã được trả cho việc ghi hình chương trình tạp kỹ nhưng đó đều là tiền tiết kiệm cho Tiểu Quyển và Tiểu Thư đi học, tất nhiên là tôi không chịu đưa rồi, bà ta bèn mắng tôi vô tâm, còn đẩy Tiểu Quyển..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play