Người đến khoảng chừng năm mươi tuổi, vóc dáng hơi mũm mĩm, nụ cười hiền hậu.

Cô không biết danh tính của đối phương, thấy bà ấy không có ác ý gì, cô bèn mỉm cười đáp lại: "Không phải, đi nhận hàng chuyển phát nhanh, tiện thể đi dạo để tiêu hóa bữa trưa."

Người phụ nữ với mái tóc xoăn xù mì nhận được lời phản hồi, chỉ số nhiệt tình tăng vọt: "Tiểu khu của chúng ta được phủ xanh và không khí trong lành, thường xuyên đưa bọn trẻ đi dạo sẽ rất tốt, cô sống ở đây lâu như vậy nhưng cũng không gặp được cô mấy lần."

Bà ấy nói rất nhanh, nói xong thì vỗ trán: "À đúng rồi, xem trí nhớ của tôi này, cô vẫn chưa quen biết tôi nữa mà, tôi họ Tôn, tôi làm việc trong ủy ban khu phố của chúng ta, cô cứ gọi tôi là bác Tôn là được."

Vân Sở Mạn sẽ không từ chối những người nhiệt tình như vậy, mỉm cười gọi một tiếng "bác Tôn".

Bác Tôn lập tức mặt mày rạng rỡ, cảm thấy cô gái này không khó gần như người khác nói.

Bà ấy lấy hai cây kẹo mút từ trong túi ra, cúi xuống rồi cẩn thận nhìn Vân Quyển và Vân Thư, nơi khóe mắt cũng mỉm cười, liên tục khen ngợi: "Hai đứa nhỏ này ở ngoài đời đúng là càng dễ thương hơn, thậm chí còn xinh đẹp hơn những đứa trẻ được vẽ vào năm đó, nào, Tiểu Quyển và Tiểu Thư ăn kẹo nè."

Vân Thư hơi ngượng ngùng, khẽ cúi đầu, nhanh chóng mò mẫm vết đỏ hình đám mây trên sống mũi của mình.

Vân Quyển ngẩng đầu lên nhìn Vân Sở Mạn, ánh mắt thăm dò hỏi có thể nhận được hay không.

Thấy cô gật đầu, cậu bé mới mỉm cười nhận lấy cây kẹo, chia cho Vân Thư một cây.

Hai đứa nhỏ nắm tay nhau, đồng thanh nói: "Cảm ơn bà Tôn."

Bác Tôn lại càng cười vui vẻ hơn, đáp lại mấy tiếng.

Sau đó bà ấy nhìn Vân Sở Mạn, ánh mắt đầy yêu thương và nói: "Tôi đã xem chương trình này rồi, một mình cô nuôi nấng hai đứa nhỏ không hề dễ dàng, nếu sau này cô gặp khó khăn gì thì cứ việc đến tìm tôi."

"Cảm ơn bác Tôn."

Vân Sở Mạn chân thành cảm ơn bà ấy, kiếp trước cô chỉ có một thân một mình ở trong bệnh viện, khi buồn chán thì luôn thích đi thăm các phòng bệnh khác, dần dần trở thành một chuyên gia xã giao nhỏ.

Có thể thấy bác Tôn là người có tấm lòng nhiệt tình, đoán chừng nguyên chủ rất ít khi ra ngoài nên mới chưa quen biết nhau.

Cô biết tầm quan trọng của những người hàng xóm tốt, bèn quyết định sau này sẽ đưa Vân Quyển và Vân Thư xuống lầu đi dạo nhiều hơn để gần gũi hơn với những cư dân trong tiểu khu.

Không chỉ vậy, cô còn cần những người hàng xóm giúp đỡ mình.

"Bác Tôn, tôi vẫn còn một chuyện thực sự muốn hỏi bác." Vân Sở Mạn hơi thắc mắc: "Tôi có thể nhờ bảo vệ của tiểu khu chúng ta ngăn cản một số người vào có được không?"

Bác Tôn sững sờ, nhanh chóng phản ứng lại: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Có người đến quấy rối cô à?"

Nét mặt của bà ấy trở nên nghiêm túc: "Cô yên tâm cứ nói cho tôi biết, tôi quen biết bảo vệ của tiểu khu chúng ta, đến lúc đó sẽ nhờ thằng bé giúp cô chú ý."

Vân Sở Mạn lại nói một tiếng cảm ơn nhưng không nói gì thêm nữa.

Trông vẻ mặt cô có vẻ sầu não, thở dài ba lần liên tiếp.

Chỉ lấy được chìa khóa của Lý Yến Trân, cô cảm thấy không yên tâm, tốt nhất là bà ta không thể bước qua cổng của tiểu khu này.

Hơn nữa cô còn cố tình tiết lộ mối quan hệ giữa Lý Yến Trân và nguyên chủ cho bác Tôn biết, ít nhất cô sẽ chiếm được lợi thế về phương diện dư luận, cho dù sau này Lý Yến Trân có đến tạt nước bẩn vào người cô và hai đứa nhỏ của cô thì những cư dân trong tiểu khu cũng sẽ không tin.

Quả thực ra-đa hóng tin bát quái trong nhiều năm của bác Tôn đã tắt, nhìn thấy vẻ mặt của Vân Sở Mạn, bà ấy biết chuyện này không hề đơn giản, bên trong có nội tình!

Bà ấy nói một cách thành khẩn: "Tiểu Vân à, dù chuyện này lớn hay nhỏ, cô là một người phụ nữ đã có hai đứa nhỏ, lỡ như người quấy rối cô có ý đồ xấu thì phải làm sao? Nào, đi qua đó nói chuyện đàng hoàng với bác Tôn, vừa hay tôi sẽ giới thiệu cho cô một vài người, họ cũng có thể giúp được cô."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play