Cô nghẹn ngào nói: "Từ nhỏ tôi đã bị cha mẹ đánh mắng, không ngờ họ cũng đối xử với Tiểu Quyển và Tiểu Thư như vậy, không phải hay nói tình yêu của ông bà, tại sao..."

Nói đến mức thương tâm, cô ôm mặt khóc.

Bác Tôn và những người khác cũng không hóng tin bát quái nữa, tin bát quái này quá thương tâm, từng người vội vàng an ủi Vân Sở Mạn.

Vân Sở Mạn đỡ hơn mới dừng lại, cô hít hai hơi thật sâu để khống chế cảm xúc của mình.

Trước ánh mắt quan tâm của họ, cô cũng chân thành cảm ơn: "Cảm ơn mọi người, nói ra khiến tôi thấy dễ chịu hơn nhiều rồi."

Ban đầu cô còn muốn gắn kết chút cảm tình với bác Tôn và những người này, kết quả là liếc mắt thấy Vân Quyển và Vân Thư bị một đám trẻ con dẫn từ chòi nghỉ mát đi đến khu vui chơi.

Vân Sở Mạn nhớ đến những gì Vân Quyển đã nói trước đó trên vòng đu quay, có một người tên Đại Bàn đã cười nhạo Vân Thư, đột nhiên cô cảm thấy bất an, lập tức nói lời tạm biệt với bác Tôn và những người khác: "Sắp đến giờ Tiểu Quyển và Tiểu Thư ngủ trưa rồi, tôi đi đón chúng đây, lần này thật sự cảm ơn mọi người, lần sau lại nói chuyện tiếp nhé."

Nói xong cô vội vã đi về phía khu vui chơi.

Bác Tôn và những người khác nhìn theo bóng lưng cô mà lắc đầu, sau đó cầm hạt dưa lên lại bắt đầu trò chuyện.

"Haiz, Tiểu Vân thật không dễ dàng, một mình nuôi hai đứa nhỏ, cha mẹ lại chẳng ra gì."

"Tôi đã nói rồi mà một minh tinh kiếm được rất nhiều tiền như cô ấy, tại sao vẫn còn sống trong tiểu khu của chúng ta, thì ra là bị người nhà lấy đi hết."

"Xí, cái quái gì vậy, còn đánh một đứa trẻ, tôi còn hận không thể coi đứa cháu gái nhỏ của nhà mình như tiểu tổ tông mà cung phụng đây này."

"Bà Tôn à, mau nói với cháu trai của bà đi, đừng để cha mẹ của Tiểu Vân vào đây nữa."

Bác Tôn ném hạt dưa trong tay xuống, đứng dậy đi đến phòng bảo vệ: "Tôi đi ngay!"

Rất nhanh Vân Sở Mạn đến khu vui chơi cách đó không xa.

Kết quả là còn chưa kịp đến gần thì đã nhìn thấy một đám trẻ con đang đứng trước mặt Vân Quyển và Vân Thư, tất cả đều đang nở nụ cười trên môi, cô dừng bước, dừng lại ở điểm mù trong góc đường, muốn xem chuyện gì đang xảy ra.

Đứng ở phía trước đám trẻ con là một cậu nhóc có thân hình cường tráng đặc biệt nổi bật, giọng nói cũng rất to, nghe cậu nhóc đó nói với Vân Thư: "Vân Thư, cậu thật sự là áng mây nhỏ mà ông mặt trời thích à? Có thể xin ông mặt trời cũng cho tớ một vết đỏ giống như vậy được không!"

Vân Quyển nghe vậy thì không có phản ứng gì, chuyên tâm dùng chân lăn những viên sỏi trên mặt đất, rõ ràng là không quan tâm đến mọi người và mọi thứ xung quanh, không biết đang nghĩ gì.

Vân Thư cũng khác với ngày thường, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một thiên sứ nhỏ nữa, bất mãn không vui mà qua quýt một câu cho xong: "Ồ... vậy tớ sẽ thương lượng với ông ấy."

Vân Sở Mạn nghe được lời nói của cô bé thì hơi buồn cười, nhìn thái độ của hai đứa nhỏ, ít nhiều cô cũng đã có thể đoán được thân phận của cậu nhóc vạm vỡ này, có lẽ chính là cậu nhóc Đại Bàn đã cười nhạo họ lần trước.

Đại Bàn nghe vậy thì rất kích động: "Vậy, vậy cậu có thể để xin ông mặt trời để nó lên trán tớ được không?"

Khi những đứa trẻ khác nghe vậy, nhao nhao mà tranh nhau nói: "Tớ muốn để nó lên cổ." "Tớ muốn để nó lên bụng!"

Vân Thư nhăn cái mũi nhỏ, đưa hai tay ra sau lưng rồi lặng lẽ lùi lại một bước.

Trước đây mấy người Đại Bàn cười nhạo vết đỏ của cô bé trông xấu xí, bây giờ đột nhiên lại nhiệt tình như vậy, cô bé không biết phải làm gì... Không biết khi nào thì mẹ mới đến đón họ.

Cô bé cứ thế vừa nghĩ ngợi vừa nhìn xung quanh, kết quả là nhìn thấy một cậu bé đang ngồi trên xích đu ở đằng xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play