Ngoài ra, cũng hy vọng những gì cô sắp làm có thể giúp Vân Thư lấy lại được chút tự tin.
"Tiểu Quyển và Tiểu Thư, đi nhận hàng chuyển phát nhanh cùng mẹ có được không?" Vân Sở Mạn nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết quang đãng và thỉnh thoảng có gió nhẹ, rất thích hợp để ra ngoài đi dạo, tiện thể tiêu hóa thức ăn.
Vân Quyển và Vân Thư đã không thể ngồi yên từ lâu, vừa mới nghe lời mời thì lập tức nhảy khỏi ghế sofa, vui vẻ chạy về phía cô với đôi chân ngắn ngủn, còn kéo dài giọng nói: "Được -"
Hầu hết những cư dân trong tiểu khu kiểu cũ đều là người già và trẻ em.
Khi một lớn và hai đứa nhỏ thay quần áo và đi xuống lầu, đúng lúc gặp phải vài nhóm người đang hóng mát.
Hai ngày trước trong buổi phát sóng trực tiếp của《Chuyện Nhà Mình》đã xảy ra động tĩnh không nhỏ, những cư dân trong tiểu khu đều đã biết chuyện đó nhưng bởi vì không biết một nhà ba người Vân Sở Mạn nên chỉ nghĩ họ là người nổi tiếng nhỏ trên mạng.
Kết quả là sau khi tập phim thí điểm của《Chuyện Nhà Mình》 chính thức ra mắt, họ nhận ra Vân Sở Mạn và Vân Quyển đều là những tiểu minh tinh thật sự.
Hơn nữa Vân Quyển và Vân Thư đã thể hiện rất tốt trong chương trình, Vân Sở Mạn lại còn là một bà mẹ đơn thân, những cư dân trong tiểu khu vừa tò mò về gia đình họ, lại vừa cảm thấy một nhà ba người họ cũng không dễ dàng gì.
Vì vậy ngay khi Vân Sở Mạn, Vân Quyển và Vân Thư xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Họ không quan tâm đến những ánh mắt này, một mạch tản bộ đến chỗ chỗ ký gửi đồ để nhận hàng chuyển phát nhanh rồi chậm rãi quay về.
Trong suốt cả quá trình, Vân Quyển trông giống như một ông cụ non, hai tay chắp sau lưng, bước đi rất nhịp nhàng.
Vân Thư vốn nhút nhát, rụt rè, ban đầu cũng khá yên tĩnh nhưng bây giờ cô bé đã có Vân Sở Mạn khỏe mạnh ở bên cạnh, thường xuyên chạy nhảy cùng.
Khi Vân Quyển thấy họ chạy quá nhanh, cậu bé sẽ tăng tốc, ở phía sau cau mày lại vừa đuổi theo vừa nói: "Tiểu Thư, mẹ, hai người đừng chạy nữa, ở đây có rất nhiều xe!"
Vân Sở Mạn nghe vậy thì cuối cùng cũng chịu đi chậm lại, cô ngượng ngùng gãi má, hình như cô đã bị đứa nhỏ nhắc nhở là phải đi đứng cho đàng hoàng tận năm lần, xấu hổ quá đi!
Nhưng cô thực sự không thể kiểm soát được mà, việc chạy nhảy với cơ thể khỏe mạnh thật sự quá thoải mái!
Vân Thư cũng ngừng chạy nhảy, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm đỏ bừng vì nóng, còn hơi thở hổn hển, cái đầu tròn xoe khẽ nghiêng, chiếc váy màu xanh nhạt được làm bằng vải bố trên người cô bé đã có phần hơi ướt đẫm mồ hôi.
Cô bé ngẩng đầu lên cười tít mắt hỏi: "Mẹ, mẹ mua cái gì thế?"
Vân Quyển mặc chiếc quần vải bố cùng màu, cậu bé lấy khăn giấy từ trong túi ra, khéo léo lau mồ hôi cho Vân Thư, khi nghe câu hỏi của cô bé thì lập tức vô thức nhìn Vân Sở Mạn.
Vân Sở Mạn nhanh chóng nháy mắt với cậu bé, rồi cúi đầu nói với Vân Thư: "Bí mật nhưng Tiểu Thư sẽ biết sớm thôi."
"Ơ? Được rồi..." Cô bé mím môi, mặc dù không hài lòng nhưng cũng không đòi hỏi một câu trả lời cụ thể.
Vân Sở Mạn thấy cô bé ngoan ngoãn như vậy thì không nhịn được mà véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Đúng lúc này, một người phụ nữ với mái tóc xoăn xù mì đi tới, mỉm cười chào hỏi: "Tiểu Vân, dẫn hai đứa nhỏ đi chơi à?"
Vân Sở Mạn nghe thấy biệt danh này thì chợt sững người, đợi đến khi người phụ nữ với mái tóc xoăn xù mì kia đi tới gần mới phản ứng lại, đối phương gọi cô.