Vân Quyển thấy vậy thì vội vàng ngăn lại: "Mẹ, mẹ còn chưa đổ dầu vào mà!"
"Hả?"
Vân Sở Mạn ngẩn người, đổ dầu vào? Cô quên mất bước này!
"Không cho dầu vào thì nồi sẽ bị cháy."
Vân Thư giơ ngón trỏ ngắn ngủn lên, nghiêm túc nhắc nhở.
Cô bé cầm cái bình dầu nhỏ ở bên cạnh lên, đổ một ít dầu vào nồi: "Mẹ ơi, mẹ có thể tráng trứng rồi."
Vân Sở Mạn vô thức làm theo lời cô bé nói, khi cho lòng đỏ lòng trắng trứng vào nồi thì lập tức phát ra tiếng xèo xèo khiến cô giật mình.
"Đừng sợ đừng sợ, sẽ không bị bắn trúng đâu." Vân Thư vỗ lưng an ủi cô.
Lúc này Vân Quyển cầm lấy tay cầm của cái nồi bằng cả hai tay và lắc nhẹ.
"Con đang làm gì vậy?" Vân Sở Mạn nói với vẻ khiêm tốn và ngưỡng mộ mà ngay cả cô còn không nhận ra.
"Làm thế này thì trứng sẽ không bị dính vào đáy nồi." Giọng nói của Vân Quyển vẫn rất non nớt nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc.
Đợi đến khi trứng chín được một nửa và đông lại, Vân Thư dùng cây sạn nhỏ tách chúng ra, xào nhẹ vài lần rồi nói: "Mẹ cho cà chua vào đi."
"Ồ..."
Vân Sở Mạn cảm thấy như mình đang nằm mơ, đầu óc cô trống rỗng, cơ thể hoàn toàn vô hồn mà làm theo sự chỉ dẫn của hai đứa nhỏ, cô không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra lúc này.
Mắt thấy Vân Thư lấy gia vị ra, cuối cùng cô cũng phản ứng lại, chậm rãi nói: "Một chút..."
Còn chưa kịp nói xong, cô đã nhìn thấy cô bé múc nửa thìa muối cho vào nồi, rồi lại cho thêm chút bột ngọt và đường.
Con bé ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào và ngây thơ nói: "Mẹ xào thêm vài lần nữa là có thể ăn được rồi!"
"Đúng... Tiểu Quyển và Tiểu Thư thật giỏi quá ..."
Vân Sở Mạn đã chấp nhận sự thật hai đứa nhỏ giỏi hơn cô.
Cuối cùng là nấu chín mì, bữa ăn mà lần đầu tiên một nhà ba người họ hợp lực cùng nhau nấu ăn cũng coi như là hoàn thành!
Vân Sở Mạn ngơ ngác nhìn bát mì trắng và món trứng bác cà chua đẹp mắt trong bát, hợp lực? Cô phụ trách làm cái gì?
À... Cô phụ trách việc ăn!
Cắn một miếng lớn mà nước mắt lưng tròng, món trứng bác cà chua chua ngọt kích thích vị giác, không nhịn được mà cảm thán từ tận đáy lòng, thật sự ngon quá đi mất!
"Tiểu Quyển và Tiểu Thư... Làm thế nào mà các con có thể giỏi như vậy, còn biết nấu ăn nữa chứ?" Sau khi Vân Sở Mạn ăn hơn nửa bát mới hỏi, gần như vừa mở miệng thì đã sử dụng kính ngữ.
"Món trứng bác cà chua rất đơn giản, các chương trình dành cho trẻ em đã dạy rồi." Hai má Vân Quyển phồng lên, nhai thức ăn trong miệng giống như một con chuột hamster nhỏ, sau khi nuốt xong rồi mới chậm rãi nói.
"Con và anh trai còn xem chương trình ẩm thực nữa." Vân Thư mỉm cười và gắp cho cô một miếng trứng.
Vân Sở Mạn: ...
Cô cũng đã xem các chương trình ẩm thực và công thức nấu ăn, còn xem chúng trong nhiều năm nữa, tại sao kỹ năng nấu nướng của cô vẫn không cải thiện được chút nào, lẽ nào là do sự chênh lệch thiên phú sao?
Cô lại cắn một miếng lớn mà rưng rưng nước mắt, ngon quá!
Hai đứa nhỏ không quá thèm ăn nên cuối cùng cơ bản là bị cô ăn hết.
Rõ ràng Vân Thư quan tâm đến việc cho ăn nhiều hơn những món ăn do chính tay mình làm.
Vân Sở Mạn xoa cái bụng căng phồng của mình, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chắc chắn sẽ tăng cân, tốt hơn hết là nên tập thể dục.
Vậy cứ bắt đầu bằng việc rửa bát!
Vân Quyển và Vân Thư lại muốn giúp, kết quả là bị cô đẩy xuống ghế sofa và ép phải nghỉ ngơi.
Sau khi rửa bát xong cô nhận được cuộc gọi từ người chuyển phát nhanh, nói là để gói hàng của cô đã được đặt ở chỗ ký gửi đồ.
Đôi mắt của Vân Sở Mạn sáng lên, những món đồ cô đặt đêm qua đã về! Có chúng rồi thì cô có thể bắt đầu vẽ tác phẩm dự thi!
Cô nấu ăn không giỏi nhưng lại vẽ tranh không tồi, hy vọng chút sở trường này của mình có thể bù đắp được hình ảnh mà cô vừa mới đánh mất.