Cậu bé bèn thừa thắng xông lên, sau khi cắt xong miếng nhỏ cuối cùng rồi mới đặt con dao gọt trái cây xuống.

Vân Thư cầm khăn giấy đã chuẩn bị sẵn, cười híp mắt và lau những giọt mồ hôi vốn không hề tồn tại trên trán cậu bé.

Vân Sở Mạn cúi đầu, ngẩn người nhìn những miếng cà chua tươi ngon và đẹp mắt trên thớt, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, hóa ra vấn đề không phải nằm ở con dao mà vấn đề là ở người!

Cô dùng sức vỗ tay, lời khen chân thành từ tận đáy lòng: "Tiểu Quyển, con giỏi quá đi!"

Vân Quyển nở nụ cười, tiếp tục chống nạnh.

Vân Thư bên cạnh cũng xoa xoa vai cậu bé: "Anh vất vả rồi!"

Mặc dù Vân Sở Mạn đã bị một đứa nhóc đè bẹp ở kỹ năng dùng dao nhưng cô không hề nản chí ngã lòng, chỉ cần coi đó là chuyện ngẫu nhiên, dù sao thì Vân Quyển cũng được xem như là có kinh nghiệm.

Cô vui vẻ căn dặn hai đứa nhỏ: "Nhưng nếu sau này không có mẹ ở bên cạnh các con, các con không được phép đụng vào dao, gọt táo cũng không được, rất nguy hiểm."

Vân Quyển và Vân Thư ngoan ngoãn gật đầu.

"Bước tiếp theo là đánh trứng!"

Vân Sở Mạn lấy một trong năm quả trứng đã chuẩn bị sẵn ra, đập nó vào thành bát, kết quả là dùng lực quá nhiều, chỉ nghe một tiếng tách, lòng trắng lòng đỏ trứng và vỏ trứng vỡ dọc theo thành trong và thành ngoài của cái bát rớt xuống cùng một lúc.

Cô chớp mắt, thế này không giống với kết quả mà cô đã tưởng tượng, quả nhiên thao tác thực tế khó hơn lý thuyết rất nhiều.

Cô buồn bã nhặt từng miếng vỏ trứng ra, lau sạch phần lòng đỏ lòng trắng trứng bị đổ ra ngoài, lấy một quả trứng khác ra và định thử thách lại lần nữa.

"Mẹ, Tiểu Thư muốn thử một lần xem sao." Vân Thư khẽ kéo tay áo cô và háo hức nói: "Anh đã giúp rồi, Tiểu Thư cũng muốn giúp."

Đập trứng không có nguy hiểm gì, cùng lắm thì tay chỉ bị dính đầy lòng đỏ lòng trắng trứng nên Vân Sở Mạn không hề từ chối.

Lần này Vân Quyển không có ý định sẽ tham gia, đứng sang một bên để cổ vũ cho mẹ và em gái.

Bàn tay của Vân Thư quá nhỏ, phải dùng cả hai tay mới có thể cầm chắc một quả trứng tròn vo nhưng cô bé lại không hề cảm thấy lo lắng chút nào, cô bé vẫn còn bản lĩnh mỉm cười với Vân Quyển.

Không biết còn tự nhiên hơn Vân Sở Mạn ở bên cạnh biết bao nhiêu.

"Tiểu Thư, con làm theo mẹ..."

Vân Sở Mạn còn đang muốn dạy cô bé cách đập trứng thế nào.

Kết quả là cô đang nói nửa chừng thì đã nhìn thấy Vân Thư cầm quả trứng trong tay nhẹ nhàng đập vào thành bát, đôi bàn tay mũm mĩm kéo về hai phía, lòng đỏ lòng trắng trứng rớt ngay vào bát, vỏ trứng cũng tách thành hai nửa một cách gọn gàng.

Cùng lúc đó vẻ mặt của Vân Sở Mạn cũng nứt theo, cô nhìn quả trứng còn chưa kịp đập vỡ trong tay, bèn lén lút đặt nó trở lại.

Vân Thư đập hết tất cả những quả trứng còn lại một cách thành thạo mà không có vỏ trứng nào rơi vào.

Trong khi Vân Sở Mạn đang rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân, cô không khỏi vừa rưng rưng vừa vỗ tay: "Tiểu Thư thật giỏi quá!"

Những giọt nước mắt này không chỉ vì sự xuất sắc của hai đứa nhỏ, mà còn vì bản thân mình quá vô dụng!

Vân Thư ngượng đỏ mặt, chân thành nói: "Mẹ cũng rất giỏi!"

Đột nhiên Vân Sở Mạn càng muốn khóc hơn, chủ yếu là vì cảm thấy chột dạ.

Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, còn một bước cuối cùng, cô vẫn còn cơ hội để chứng minh bản thân.

Trứng bác cà chua được chia thành vị mặn và ngọt, Vân Sở Mạn muốn ăn cùng các con nên đã chọn vị sau.

Cô vặn ga, đặt nồi lên, nhỏ giọng ôn lại công thức: "Đánh trứng trước rồi sau đó mới cho cà chua vào, xào liên tục cho đến khi đông thành từng cục nhỏ, nêm nếm thêm chút muối, đường và bột ngọt trước khi dùng."

Một chút là bao nhiêu?

Cô bối rối nghĩ ngợi, múc phần trứng đã đánh tan xong và chuẩn bị đổ vào nồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play