Vân Quyển và Vân Thư dùng sức gật đầu, đồng thanh nói: "Chúng con sẽ ở bên cạnh mẹ mà!"
Tại sao nghe lời này lại có vẻ không đúng nhỉ?
Vân Sở Mạn gãi đầu cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ cần hai đứa nhỏ không rời khỏi tầm mắt của cô là được!
Đây là lần đầu tiên một nhà ba người họ nấu ăn cùng nhau!
Vân Sở Mạn tiếp tục cắt cà chua, Vân Quyển và Vân Thư đứng bên trái và bên phải cô, đứng trên cái ghế nhỏ dưới chân.
Vẻ mặt của một lớn hai nhỏ rất nghiêm túc, ánh mắt tập trung vào tấm thớt.
Mỗi lần cắt Vân Sở Mạn đều rất cẩn thận nhưng những miếng cà chua mà cô cắt ra lại có kích cỡ khác nhau, các cạnh cũng không đều, nhìn chúng trông cực kỳ giống... bị chó con gặm, trông rất khó coi.
Cô khó hiểu mà cau mày, nhìn đi nhìn lại con dao làm bếp trong tay, lẽ nào là do lâu rồi không dùng nên lưỡi dao không đủ sắc?
Vân Sở Mạn lần lượt sử dụng từng cây dao trong bộ dao kéo, thậm chí cả dao gọt trái cây cũng không tha, đáng tiếc tình trạng bi thảm vẫn như cũ.
Vân Quyển ở bên cạnh nhìn những miếng cà chua lộn xộn trên thớt, muốn nói nhưng lại thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.
Bàn tay mũm mĩm của cậu bé đặt bên cạnh khẽ cử động hai lần, ngẩng đầu lên và chân thành mở miệng nói: "Mẹ ơi, để con thử nhé."
Tất nhiên là Vân Sở Mạn sẽ không đồng ý nhưng cô còn chưa kịp từ chối, Vân Thư đã dang rộng đôi tay ngắn ngủn của mình ra hai bên, vừa phấn khích vừa ngưỡng mộ nói: "Anh trai khéo tay lắm! Vỏ táo anh gọt không hề bị đứt, còn có thể kéo dài ra thế này!"
"Thật lợi hại!"
Vân Sở Mạn vô thức nhìn bàn tay của Vân Quyển, không nhịn được mà cảm thán.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm này thực sự có thể gọt táo mà không hề bị đứt! Quả táo mà cô gọt vốn chỉ còn lại mỗi hột...
Vân Quyển nghe vậy thì lập tức kiêu ngạo chống nạnh và ưỡn thẳng cái bụng tròn trịa của mình ra.
Vân Sở Mạn lại do dự một lúc, cuối cùng trong ánh mắt mong đợi của cậu bé, bèn đưa con dao gọt trái cây vào tay cậu bé, cô không muốn làm mất đi sự nhiệt tình của đứa nhỏ.
"Khi cắt phải cẩn thận một chút, có thể cuộn ngón tay của mình lại, như vậy sẽ không dễ bị thương."
Cô vừa càm ràm lải nhải căn dặn Vân Quyển, vừa giúp cậu bé di chuyển chiếc ghế nhỏ đến trước tấm thớt, còn cởi tạp dề ra và đeo vào cho cậu bé.
Chiếc tạp dề quá dài và không vừa người nên chỉ đành phải buộc thêm vài nút thắt trên sợi dây sau gáy để mép tạp dề có thể ôm khít vào cổ Vân Quyển, sao cho gấu áo chỉ vừa đủ để lộ ra bàn chân của cậu bé.
Điều này khiến cổ của Vân Quyển trông hơi ngắn, trông giống như một chai gas mini.
Vân Sở Mạn hơi buồn cười, có vẻ hai đứa nhỏ rất thích thú với việc nấu nướng, lần sau cô sẽ mua hai chiếc tạp dề cho hai đứa nhỏ.
Vân Quyển ngoan ngoãn cuộn ngón tay lại, nắm tay nhỏ xíu ấn vào quả cà chua, tuy vẫn còn mang vẻ mũm mĩm đặc trưng của một đứa trẻ nhưng động tác lại vô cùng ổn định.
Cậu bé mím môi chăm chú nhìn, giơ con dao gọt trái cây nhỏ lên và không chút do dự cắt quả cà chua.
Vân Sở Mạn và Vân Thư căng thẳng đứng sang một bên không dám thở mạnh.
Nhưng một điều mà cô lo lắng là liệu Vân Quyển có bị thương hay không, điều lo lắng còn lại là liệu cà chua có được cắt đúng cách hay không.
Lúc vừa mới bắt đầu động tác của Vân Quyển còn chưa được lưu loát, tốc độ cũng không nhanh, mặc dù những miếng cà chua cậu bé cắt trông đẹp hơn những miếng cà chua do Vân Sở Mạn cắt nhưng chúng chỉ mới ở mức độ có thể nhìn được.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau cậu bé đã tìm ra bí quyết, các động tác ngày càng trở nên điêu luyện hơn, những miếng cà chua cậu bé cắt đều có kích thước đồng đều và đẹp mắt.