Cho đến tận khi về đến nhà rồi mà Vân Thư vẫn chưa tỉnh, Vân Sở Mạn phải giúp cô bé rửa mặt và đánh răng, trong cả quá trình cô bé đều ngủ không biết trời trăng mây đất là gì, để mặc cho Vân Sở Mạn làm gì cũng được.

"Tiểu Thư thật thú vị." Vân Quyển đứng một bên, thích thú ngắm nhìn.

"Ngủ như thế này thì có bị người ta bắt mất cũng không biết gì." Vân Sở Mạn nhéo đôi má phúng phính của cô bé nói.

Vân Thư chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi chẳng có phản ứng nào nữa.

Vân Quyển chống tay lên hông nói: "Con sẽ biết mà, sau đó con sẽ bảo vệ Tiểu Thư!"

"Thế thì mẹ sẽ bảo vệ Tiểu Quyển nhé!"

Vân Sở Mạn nhấc bổng Vân Quyển lên.

Vân Quyển hô lên một tiếng rồi vòng tay qua cổ cô, trộm cười khúc khích.

Lần đầu tiên Vân Sở Mạn thử cảm giác ôm hai đứa nhỏ cùng một lúc, chỉ có mỗi một đoạn ngắn từ nhà vệ sinh đến phòng ngủ thôi mà đã khiến hai cánh tay của cô đau nhức, lại còn bị hụt hơi nữa. Cô không khỏi cảm thán rằng làm mẹ đúng là không dễ dàng mà.

Cô ôm lấy hai đứa nhỏ, nhẹ nhàng véo cái mũi nhỏ của Vân Quyển, nói: "Đi ngủ nào, Tiểu Quyển ngủ ngon nhé."

"Chúc mẹ ngủ ngon." Vân Quyển dùng cả hai tay nắm lấy ngón tay của cô, nói.

Hai người đồng thời áp sát bên tai Vân Thư, nhỏ giọng nói: "Tiểu Thư/ Em gái ngủ ngon nhé."

Vân Thư đang say giấc nồng bỗng cười lên, mơ hồ nói: "Ngủ ngon..."

Một lớn, hai nhỏ chen chúc trên chiếc giường nhỏ, tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, Vân Sở Mạn thức dậy sớm theo giờ giấc của đồng hồ sinh học.

Cô lặng lẽ bước ra ngoài, yên lặng tập thể dục theo đài trong phòng khách.

Có lẽ Vân Quyển và Vân Thư thực sự rất mệt, bình thường hai đứa nhỏ đều dậy vào khoảng tám giờ, hôm nay đã sắp mười giờ rồi mà chúng vẫn còn đang ngủ.

Vân Sở Mạn cũng không đánh thức chúng, tắm rửa xong thì cô đọc sách một lát, sau đó lại bước vào phòng bếp.

Cô quyết định hôm nay sẽ thử thách nấu ăn một lần nữa!

Nhưng mà lần này cô đã rút ra được bài học, cô định bắt đầu từ món đơn giản nhất là mì luộc với trứng bác cà chua.

Nếu như ngay cả hai thứ này cô cũng không làm được thì có lẽ cô chính là sát thủ nhà bếp rồi.

"Đầu tiên phải cắt cà chua đã rửa sạch thành từng miếng nhỏ."

Vân Sở Mạn nhỏ giọng đọc lại công thức, bắt đầu cẩn thận từng chút một cắt cà chua.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ được mở ra, hai bánh bao nhỏ ngơ ngác bước ra, trên tay vẫn đang ôm chặt chăn bông nhỏ.

Hai mắt của Vân Quyển còn chưa mở hoàn toàn, thậm chí Vân Thư còn nhắm chặt mắt, đi sau lưng anh trai, gật gà gật gù như gà mổ thóc.

Vân Quyển bình tĩnh nhìn Vân Sở Mạn một lúc, mới hỏi bằng giọng mũi dày đặc: "Mẹ ơi, mẹ đang làm cơm ạ?"

Đột nhiên Vân Sở Mạn nghe thấy âm thanh, tay cô run lên, suýt nữa thì tự cắt vào mình.

Cô giơ cao con dao làm bếp, quay đầu nhìn bọn chúng, mỉm cười nói: "Đúng vậy đó! Mẹ đang làm đồ ăn ngon cho các con đó!"

Khi Vân Quyển và Vân Thư nhìn thấy con dao đang kề sát má Vân Sở Mạn, còn lóe lên ánh sáng sắc bén, cả hai đứa nhỏ đều rùng mình, lập tức tỉnh táo lại, đồng thanh nói: "Bọn con sẽ giúp mẹ!"

Vân Sở Mạn không muốn cho hai đứa nhỏ vào bếp, vừa có dao vừa có lửa, quá nguy hiểm.

Nhưng sau khi bị từ chối Vân Quyển và Vân Thư lại không hề khóc la om sòm, nắm tay nhau chạy lon ton ra khỏi bếp, ngẩng cái đầu nhỏ lên, chớp chớp đôi mắt cún con đáng thương nhìn cô mà không nói một lời.

Vân Sở Mạn:...

Dễ thương quá! Cô không còn cách nào có thể từ chối được!

Cô lại bại dưới ánh mắt nài nỉ của hai đứa nhóc kia một lần nữa.

Cuối cùng Vân Sở Mạn đành bất đắc dĩ thở dài, ngồi xổm xuống và nhìn thẳng vào Vân Quyển và Vân Thư, vô cùng chân thành và nghiêm túc nói: "Các con đến giúp mẹ nấu cơm, mẹ rất vui nhưng có một điều các con phải làm được, đó là không được tùy ý chơi với dao và lửa, cho dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng phải có mẹ làm cùng mới được làm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play