Khi nghe thấy tên mình, lực trên tay Trần Chấp khẽ lơi ra: “Trần Chấp?”
Norman vẫn không từ bỏ giãy giụa. Nhân lúc Trần Chấp hơi phân tâm, hắn nghiến răng chịu đau, xoay đầu thật mạnh để thoát ra. Dù có thoát được, nhưng tóc hắn cũng bị giật mất mấy lọn. Norman ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất, đau đớn kêu gào như thể bị giẫm trúng đuôi.
Trần Chấp hiếm khi nào nảy sinh lòng thương hại. Hắn chờ Norman bớt đau rồi chủ động hỏi: “Vừa rồi ngươi nói ‘thả Trần Chấp’ là có ý gì?”
Norman nhặt mấy lọn tóc rơi, cẩn thận nhét vào túi áo. Hắn lau nước mũi, nước mắt rồi tức tối trừng mắt nhìn Trần Chấp—người đang đứng một bên xem kịch vui. “Trần Chấp chẳng phải đang bị ngươi áp chế một cách thân mật hay sao? Còn giả bộ cái gì chứ?!”
“Thân mật?” Trần Chấp ngẩn ra. “Ngươi đang nói cái gì vậy?”
Hắn đứng trong bóng tối, Norman chỉ có thể nhìn thấy dáng người mơ hồ cùng mái tóc xõa xuống. Norman hừ lạnh: “Giả bộ tiếp đi, cứ giả bộ tiếp đi! Tai mắt của ta đã tận mắt thấy ngươi chạy ra từ văn phòng của Ôn Lan Tự. Còn định chối cãi gì nữa?”
Trần Chấp lúc này mới hiểu Norman đang hiểu lầm điều gì. Hắn cau mày: “Ngươi theo dõi Ôn Lan Tự làm gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT