Quán bar rực rỡ ánh đèn, âm nhạc vang dội. Trần Chấp dùng ngón út khẽ chạm một cái, phá hủy bốn, năm tòa tháp giấy trong tích tắc. Giữa những tiếng hò reo và vỗ tay của nam nữ xung quanh, hắn đứng dậy, tránh khỏi những bàn tay đang với tới, rồi đi đến quầy bar. Một người bên cạnh, ôm quần áo giúp hắn, lập tức khoác tay qua cổ hắn, kéo sát vào:

“Anh em, đi thôi.”

Người thanh niên bị gọi không phản kháng, lặng lẽ theo sát hắn. Hai người như thể dính liền mà rời khỏi quán bar. Ôn Lan Tự bước ra ngoài không gây nhiều chú ý, nhưng Trần Chấp thì khác hẳn. Hắn mặc quân phục Đế Quốc, mái tóc đỏ rực, gương mặt tuấn tú, tính cách phóng túng, như một tâm điểm thu hút ánh nhìn. Mọi người xung quanh đều dõi theo hắn, vừa xoay eo uốn éo vừa bàn tán:

“Trần ca lần này ra ngoài, không chừng điểm học phần bị trừ sạch mất.”

“Chưa biết được.” Trần Chấp quay đầu lại, nở nụ cười gian xảo, để lộ chiếc răng nanh sắc nhọn. “Nếu thật sự bị trừ hết, ngày mai ta lại kiếm cách cộng thêm.”

Ngày kia là ngày Trần Chấp phân hóa thành Alpha. Khi đó, hắn sẽ chính thức trở thành Alpha, và dù có nghiêm khắc như trường quân đội Đế Quốc đi nữa, cũng không thể nào đuổi học một quý tộc Alpha chỉ vì bị trừ điểm.

Mãi một lúc lâu sau, cậu Omega cấp C mới hiểu ra ý tứ trong lời hắn nói. Cậu ta dùng ngón tay thon dài kéo nhẹ chiếc vòng cổ ức chế, để lộ tuyến thể nhàn nhạt màu hồng, chớp mắt một cái, cười nói:

“Rất mong chờ được gặp lại Tiểu Chấp ca ca vài ngày sau nhé~”

Chỉ một câu này thôi cũng khiến cả sân huyên náo hẳn lên.

“Đậu má, chơi lớn vậy luôn à?!”

“Tiểu Tường Vi, cậu dám ra tay độc thế sao?”

“Bên dưới là được rồi.”

Những lời lẽ không đứng đắn gần như át cả tiếng nhạc. Ôn Lan Tự nhích khuỷu tay, huých nhẹ vào người Trần Chấp.

“Đi thôi.”

“Biết rồi, biết rồi.” Trần Chấp thu lại nụ cười tinh quái, không nhanh không chậm đưa tay vò rối mái tóc mình. Hắn quay sang nhìn đám người đang hào hứng hóng chuyện, nhếch môi cười, hỏi:

“Các đại nhân, có thấy dơ không nào?”

Lập tức, cả quán bar vang lên tiếng thét chói tai.

Trần Chấp đưa mắt nhìn xuống mái tóc mềm trên đỉnh đầu Ôn Lan Tự, đưa tay xoa nhẹ một cái, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

“Đi thôi.”

Ôn Lan Tự vẫn đứng yên chưa nhúc nhích. Trần Chấp sợ bị đám đông vây đánh nên đành buông hắn ra, đi được mấy bước lớn, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy vẻ mặt Ôn Lan Tự bỗng dưng biến đổi, hốt hoảng hét lên:

“Cẩn thận—!”

Cẩn thận cái gì?

Còn chưa kịp phản ứng, Trần Chấp đã bị một người phục vụ ôm khay rượu đâm sầm vào. Lực va chạm quá mạnh khiến hắn ngã nhào xuống đất, trở thành tấm đệm thịt. Nhưng điều đáng sợ hơn chính là chai rượu vang đỏ trên khay theo quán tính đổ thẳng xuống người hắn.

Mái tóc ướt đẫm, hàng mi cũng ướt, chất lỏng màu đỏ chảy dọc theo cổ áo đen của hắn. Trần Chấp đưa đầu lưỡi liếm nhẹ giọt rượu nơi khóe môi—chát, đắng, không ngon chút nào.

Không gian vốn xôn xao của quán bar bỗng chốc im lặng như tờ.

Hắn giơ tay lau mặt từ cằm lên đến đỉnh đầu, ngẩng đầu nhìn kẻ gây họa vẫn đang ngồi trên eo mình. Đó là một nam sinh có gương mặt tú lệ, vòng eo thon nhỏ, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ kinh hoảng vô cùng.

Trần Chấp chú ý đến cổ tay cậu ta—một chiếc xiềng xích to bằng miệng chén lộ rõ trên làn da trắng nõn.

Beta à, có thể bước chân vào nơi này không phải chuyện dễ dàng.

Hắn vừa nghĩ như vậy, Ôn Lan Tự đột nhiên xách tiểu Beta lên. Y không thích nói nhiều, ánh mắt lạnh lẽo như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Trần Chấp bò dậy, vỗ vỗ lên vai Beta đang run rẩy: “Tên gì?”

Beta ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt dưới ánh đèn của Trần Chấp có vẻ âm trầm, đôi mắt đỏ thẫm, sắc mặt lập tức trắng bệch. Hai tay giao nhau đặt trước ngực, không ngừng cúi đầu xin lỗi:

“Tiên sinh, thực xin lỗi, ta thật sự xin lỗi.”

Nói xong câu đó, hắn hoảng hốt nhìn xung quanh, đột nhiên cắn môi rồi lao thẳng vào đám đông. Nhưng ngay lập tức bị Ôn Lan Tự bắt lại.

“Thành thật chút.” Ôn Lan Tự cảnh cáo, sau đó ra hiệu cho Trần Chấp.

Trần Chấp phất tay: “Đi thôi, đêm nay có việc.”

Nhưng đúng lúc này, từ trong đám đông bước ra một Alpha bảnh bao, khoác vest giày da, trông lịch sự đàng hoàng. Hắn một tay ôm lấy Beta kia, nở nụ cười khách sáo:

“Hai vị bằng hữu, người hầu của ta có chút tật xấu, thật xin lỗi. Nếu có tổn thất gì, ta sẽ thanh toán cho các ngươi.”

Nói rồi, hắn kéo lấy cổ áo Beta, cúi đầu nhìn người trong tay:

“Chiêu Chiêu, chúng ta đi thôi.”

“Không… không cần.” Beta tên Chiêu Chiêu mặt mày tái nhợt, nắm lấy tay Alpha nhưng lại không dám giãy giụa. Nếu không may làm Alpha bị thương, tiền thuốc men có khi đủ lấy đi mấy tháng tiền lương của hắn.

Alpha nhẹ nhàng hất tay Beta ra, bàn tay to nắm lấy đầu hắn, như muốn bóp nát.

“Chiêu Chiêu, đừng quậy nữa, ngoan ngoãn theo ta đi.”

Từ đám đông lại bước ra mấy kẻ ăn mặc cùng phong cách với Alpha kia. Chẳng nói chẳng rằng, xông tới định kéo Beta đi.

Thời buổi này, Omega rất quý giá. Alpha bị yêu cầu phải dành mười hai phần tôn kính và yêu thương với Omega. Nhưng những kẻ tính cách méo mó không thể phát tiết được liền quay sang giày vò Beta xinh đẹp.

Beta à? Chơi chết cũng không phạm pháp. Cùng lắm là ngoài miệng xin lỗi một câu, vô cùng tiện lợi.

Trần Chấp không nói gì, chỉ lạnh lùng quan sát. Hắn nhìn mấy kẻ kia rất ngứa mắt.

Hắn cúi xuống nhặt một chai rượu từ dưới đất, ước lượng trong tay rồi giấu ra sau lưng.

Sau đó, hắn đi đến bên Alpha, nhếch môi cười nhạt:

“Vị tiên sinh này, chào ngươi.”

Alpha đưa mắt nhìn sang.

Trong nháy mắt đó, Trần Chấp đưa tay che mặt Beta, một chai rượu đập thẳng vào đầu Alpha!

“Rầm——!!”

Alpha ngây người, đưa tay sờ lên vết thương trên đầu, hít mạnh một hơi, cảm giác nhói đau lan ra khắp da đầu. Máu chảy ướt đẫm cả lòng bàn tay.

Hắn trừng mắt to đến mức tưởng như sắp rách khóe mắt. Trên đời này làm gì có kẻ nào dám ra tay với Alpha?!

“Ngươi…”

“Ngươi…”

Ngón tay Alpha run run chỉ về phía Trần Chấp, nhưng nghẹn cả buổi vẫn không nói ra được câu nào. Đám thuộc hạ của hắn thì hung tợn trừng mắt, chỉ chờ lão đại ra lệnh một tiếng là lập tức lao vào xé xác kẻ thù.

Âm nhạc trong quán bar không biết đã dừng từ lúc nào. Đám Omega được vệ sĩ riêng nhanh chóng hộ tống rời khỏi, những người chưa phân hóa giới tính thì lặng lẽ lẻn đi, sợ bị vạ lây. Trong sân chỉ còn lại một số Alpha hiếu chiến.

Ôn Lan Tự là người đầu tiên phản ứng. Sắc mặt y vẫn bình tĩnh như thường, như thể đã quá quen với những tình huống thế này. Không lộ thân phận, nhưng lời nói của y lại đầy kỹ xảo, vừa trấn an vừa điều khiển tình hình. Chỉ vài ba câu đã xoa dịu cơn giận của đối phương, còn nhân tiện gọi cả ông chủ quán bar ra giải quyết.

“Vị tiên sinh này…” Y nhanh chóng giữ chặt Trần Chấp, cố gắng thương lượng với Alpha bị đánh.

Nhưng Trần Chấp cũng nhanh chóng hất tay Ôn Lan Tự ra, vặn cổ tay tạo ra tiếng răng rắc, nhếch môi cười nhạt:

“Đến đây.”

“Mẹ nó!” Alpha giận dữ siết chặt nắm đấm, lao thẳng vào hắn.

Trần Chấp nhanh như chớp bắt lấy cổ tay hắn, dùng đầu gối đập thẳng vào bụng, rồi thuận chân đá mạnh vào mặt. Alpha bị đánh bay ra sau, nằm bẹp trên mặt đất, ôm ngực ho ra một ngụm máu, còn phun ra luôn hai cái răng.

Mặt hắn đỏ bừng vì tức giận, gào lên với đám thuộc hạ:

“Đánh! Đánh chết nó cho ta!”

Đám thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc vài giây rồi đồng loạt nhấc lên chai rượu, đĩa thủy tinh, dao dĩa, ồ ạt lao vào.

Trần Chấp khẽ cong môi.

Ngay sau đó, quán bar rơi vào một trận hỗn loạn.

Chỉ năm sáu phút sau, cả quán bar đã thành một mảnh đổ nát.

Trần Chấp đá bay Alpha cuối cùng, sau đó thong dong bước đến trước mặt kẻ cầm đầu.

Alpha kia nhìn thấy hắn tiến lên một bước, theo phản xạ lùi về sau một bước.

Hắn lùi một bước, Trần Chấp tiến một bước.

Cứ thế, từng bước từng bước ép hắn đến tận góc tường.

Không còn đường lui nữa.

Alpha cắn chặt răng, siết chặt nắm đấm, cố gắng giữ bình tĩnh mà quát lớn:

“Ngươi có biết ta là ai không?! Ta là người của gia tộc Norman! Chọc vào ta, ngươi cứ chờ xem kết cục thảm hại thế nào đi!!”

Trần Chấp cười nhạt, giơ chân đạp mạnh lên bức tường ngay cạnh đầu Alpha, khiến gã ta không khỏi giật mình rụt cổ.

Hắn cúi người xuống, hạ giọng, bắt chước giọng điệu của đối phương, cười cười:

“Ngươi có biết ta là ai không?”

Alpha trừng lớn mắt. Hắn rất ít thấy người nào chưa phân hóa mà lại kiêu ngạo đến mức này.
 

“Ngươi là ai?”

“Ta là Trần Chấp.”****“Trần” trong Trần Nặc, “Chấp” trong cố chấp.”

“Học viên năm nhất hệ đơn binh, lớp S, trường quân đội Đế Quốc.”

Alpha cau mày, cái tên này… có chút quen tai.

Trần Chấp thu chân lại, khoanh tay cười nhạt:

“Ta chờ.”

Trần Chấp rửa sạch vết rượu dính trên mặt trong nhà vệ sinh, sau đó cùng Ôn Lan Tự bước ra khỏi quán bar. Ôn Lan Tự đưa quần áo cho hắn, dặn dò:

“Đồ của ngươi ta để trong túi.”

Trần Chấp giũ nhẹ áo khoác rồi mặc vào, hai tay đút túi quần, đầu ngón tay chạm vào một chiếc hộp nhỏ.

“Vậy ta đi đây.”

Hắn bước đi với dáng vẻ lười biếng, trông như vẫn còn ngái ngủ. Cơn gió lạnh thổi qua làm hắn co rụt người lại, mái tóc đỏ rối bời tung bay trong đêm, rực rỡ đến mức như muốn thắp sáng cả màn đêm.

Ôn Lan Tự đưa tay vuốt lại mái tóc có phần xộc xệch của mình, do dự một chút rồi đuổi theo.

“Trần Chấp, thu liễm một chút đi.”

Ôn Lan Tự và Trần Chấp đã quen nhau hơn mười năm. Số lần y nhắc nhở hắn về chuyện này nhiều không kể xiết, nhưng lần nào cũng vô ích. Cái tính bừa bãi của Trần Chấp đã khiến hắn kéo về không biết bao nhiêu mối thù. Nếu không phải vì cha hắn là quý tộc, có khi đã chết mấy trăm lần rồi.

“Thu liễm?” Trần Chấp nhướng mày. “Ngươi là Alpha, tại sao không bảo chính mình thu liễm đi?”

“Ngươi còn chưa phân hóa, khả năng nào cũng có thể xảy ra. Nếu ngươi là Beta—”

“Ta chắc chắn là Alpha.” Trần Chấp ngẩng cao cằm đầy tự tin.

Dựa theo cốt truyện của quyển tiểu thuyết này, hắn chính là vai phản diện mạnh nhất, suýt chút nữa đã khiến cả nhóm vai chính diệt vong. Một kẻ làm trời làm đất, đánh vai chính đến mức đau thấu tim gan. Cuối cùng, thứ duy nhất hắn thiếu chỉ là một tin tức tố mạnh mẽ của đại mãnh Alpha, chứ chẳng thiếu gì khác!

Hắn kiêu ngạo một chút thì làm sao nào?

Dù sao cũng sẽ không chết.

“Điều đó không chắc đâu.” Ôn Lan Tự trầm giọng.

“Suỵt…” Trần Chấp giơ ngón tay lên môi. “Lẽ nào học sinh giỏi như ngươi hối hận vì đã chơi cùng một kẻ hư hỏng như ta?”

Ôn Lan Tự mặt lạnh không đáp.

“Được rồi được rồi.” Trần Chấp cười thu lại vẻ trêu đùa. “Ta hiểu ý ngươi. Ta biết giới hạn của mình mà. Nếu thực sự phân hóa thành Beta, ta chắc chắn sẽ là một Beta đủ tư cách.”

Ánh mắt hắn lóe lên đầy hứng thú.

“Ta nghe nói Beta thường được Alpha chọn làm người sưởi ấm giường. Nếu ta thật sự là Beta… Ta sẽ là người đầu tiên lên giường ngươi.”

Ánh mắt Ôn Lan Tự tối sầm lại, nhưng thái độ rõ ràng đã mềm mỏng hơn.

“Mau về đi. Ngày mai là ngày kiểm tra phân hóa Omega, khắp nơi đều là Omega. Tiếp xúc quá sớm với tin tức tố của Omega sẽ không tốt cho sự phát triển của ngươi. Đừng có chạy loạn, cứ chờ đến ngày kiểm tra Alpha sau đó.”

“Biết rồi.” Trần Chấp phất tay.

Sau đó, hắn quay người, đi về phía khu cư trú của Beta.

Thế giới này có hệ thống phân cấp ABO rõ ràng: Alpha là kẻ đứng đầu, Omega là bảo vật quý giá, còn Beta chỉ là tầng lớp thấp bé nhất, bị kỳ thị khắp mọi nơi.

Học tập, sinh hoạt, công việc, giáo dục… mọi phương diện đều có những quy tắc bất lợi đối với Beta. Ngay cả khu cư trú cũng bị cô lập riêng biệt, được bao quanh bởi những bức tường cao vút. Trừ khi có giấy thông hành đặc biệt, Beta bắt buộc phải quay về khu của mình trước sáu giờ chiều.

Nhưng Trần Chấp đi đến khu Beta không phải để tìm Beta.

Mà là để gặp một kẻ giả Beta, một người có vẻ ngoài xinh đẹp…

Lam Thủy Oánh.

Nói về mối quan hệ hiện tại giữa hắn và vai chính thụ?

Nói thế này đi…

Hắn sắp trở thành người bên cạnh của nhân vật chính thụ.





 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play