Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Vân Tịch dậy thật sớm vào phòng bếp làm bữa sáng. 

Cố Vân Tịch vừa bưng nồi ra, Lục Hạo Đình và Lưu Tinh Trì đã rời giường!

Bọn họ là quân nhân, dậy sớm đã thành thói quen!

Cố Vân Tịch cười một tiếng: “Dậy sớm vậy? Anh không có chuyện gì có thể xuống công viên chạy một lúc, lát nữa về là có bữa sáng rồi!”

Lục Hạo Đình đi đến phòng bếp: “Có cần anh giúp một tay không?”

“Không cần, bữa sáng thôi mà, em làm nhanh lắm!”

Lục Hạo Đình nhìn một lượt, quả thật không cần giúp gì, hắn cùng Lưu Tinh Trì xuống dưới lầu chạy bộ buổi sáng. 

Đây là thói quen của quân nhân, dù không ở bộ đội và không có chuyện gì gấp thì buổi sáng bọn họ sẽ chạy để đảm bảo thân thể linh hoạt.

Hai người đeo tai nghe, bên trong phát đều là ngoại ngữ.

Lục Hạo Đình là thiên tài toàn năng, tinh thông mười mấy loại ngôn ngữ, có được điều đó bình thường đều phải tích lũy từng chút một. 

Một thiên tài không thể không cố gắng. 

Lưu Tinh Trì đi theo Lục Hạo Đình cho nên thói quen của Lục Hạo Đình hắn cơ hồ rất rõ, hắn cũng đeo tai nghe vào, thường xuyên nghe ngoại ngữ nếu không thời gian lâu sẽ quên. 

Không thể không nói, bất kể là Lục Hạo Đình hay Cố Vân Tịch đối với việc học rất có kỷ luật!

Trong phòng bếp, Cố Vân Tịch lấy mấy củ khoai tây trong không gian ra bắt đầu là khoai tây nướng!

Thời gian gần đây, cô ăn nhiều trái cây rau củ trong không gian, tinh thần cả người tốt lên khá nhiều, thể lực cũng tăng, khí sắc cũng tốt hơn nhiều. 

Đồ trong không gian chính là thứ tẩm bổ tốt nhất.

Cho nên cô sẽ nghĩ cách để Lục Hạo Đình ăn nhiều đồ ăn trong không gian một chút.

Nửa tiếng sau, Lục Hạo Đình và Lưu Tinh Trì người đầy mồ hôi trở về!

Cố Vân Tịch nói: “Nhanh đi tắm đi, lát nữa là có thể ăn sáng rồi, gọi lão Tứ dậy đi!”

Giang Minh Hàn còn ngủ.

Lưu Tinh Trì đi gọi người dậy rồi mới đi tắm. 

Chờ hai người tắm xong đi ra, Cố Vân Tịch đã bày xong một bàn đồ ăn. 

Lúc này, Giang Minh Hàn mang đôi mắt lim dim buồn ngủ mà rời giường.

“Sao mọi người dậy sớm vậy? Bây giờ mới mấy giờ?

“Sáu giờ, mau đi tắm đi rồi ra ăn sáng!” Lưu Tinh Trì trả lời, năm giờ bọn họ đã dậy rồi.

Mới sáu giờ?

Nói cách khác, bây giờ mới năm giờ?

Giang Minh Hàn liếc mắt một cái: “Tôi không ăn đâu, đi ngủ nướng đây, mọi người đừng để ý đến tôi.”

Bình thường không đến chín giờ hắn sẽ không rời giường, trừ phi có chuyện!

Giang Minh Hàn như du hồn chuẩn bị về phòng.

“Nhanh đi tắm rồi ra ăn!” Thanh âm lạnh băng của Lục Hạo Đình vang lên.

Người Giang Minh Hàn run một cái, rùng mình quay đầu thấy ánh mắt lạnh lùng bất thiện của đại ca nhà mình, đầu óc lập tức tỉnh ra không ít.

“Dạ!” Ngoan ngoãn đáp một tiếng, đi đánh răng rửa mặt. 

Thấy Giang Minh Hàn ngoan ngoãn như vậy, khóe miệng Lưu Tinh Trì giật một cái, ngày hôm qua mới chọc đại ca không vui, hôm nay còn dám như vậy trước mặt đại ca, đáng đời!

Mỗi người một bát cháo nhỏ, Lưu Tinh Trì bưng bát lên uống một hớp!

Khựng lại một lát! Sau đó uống liền mấy hớp!

“Thật thơm a!”

Lục Hạo Đình bên cạnh khóe miệng nhếch lên, đó là tay nghề của Vân Tịch, không phải ai cũng có thể so sánh.

Cố Vân Tịch cười một tiếng: “Nếm thử chút khoai tây đi!”

Lưu Tinh Trì vội vàng cắn một ngụm, mùi vị vừa vào miệng đã không nhịn được mà gắp lia lịa, một hơi ăn hết!

“Chị dâu, là chị làm sao? Sao lại ngon như vậy?”

Lưu Tinh Trì nhìn bàn ăn trước mắt không dám tin.

Kỳ lạ, không phải chỉ là cháo trắng bình thường sao?

Cả khoai tây nướng cũng không có gì mới lạ!

Sao ăn lại ngon như vậy?

“Đại ca anh khẩu vị lớn, tôi mới đặc biệt học!”

Lưu Tinh Trì: “...”

Mới sáng sớm đã ngược cẩu độc thân sao?

Nhìn nụ cười ở khóe miệng đại ca, Lưu Tinh Trì không nói nữa mà cúi đầu ăn cơm.

Khó trách đại ca lại cưng chiều Cố Vân Tịch như vậy, nếu hắn có một cô vợ như vậy hắn cũng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. 

Hai người đều là lính, khẩu vị vô cùng lớn, Cố Vân Tịch biết lượng cơm hai người ăn cho nên đặc biệt làm nhiều một chút, không nghĩ đến nháy mắt ăn không thấy đáy.

Giang Minh Hàn đi ra đã thấy trong đĩa chỉ còn hai miếng khoai tây nướng, Lục Hạo Đình vừa vặn gắp một miếng đi!

Giang Minh Hàn: “...”

Hắn mới đi đánh răng rửa mặt có năm phút, vừa nãy hắn thấy rõ ràng một bàn đầy, sao lại còn hai miếng chứ?

Không phải chứ?

Sáng ra mà có thể ăn nhiều như vậy?

Giang Minh Hàn tức giận ngồi xuống, gắp miếng khoai tây cuối cùng lên hung hăng cắn một miếng, lúc này mới sửng sốt!

Vội vàng ăn thêm mấy miếng, mẹo nó! Thật là ngon!

Vừa mới nếm được mùi vị, kết quả không còn lại gì!

Khóe miệng Giang Minh Hàn giật một cái, khó trách mấy người có thể ăn nhiều như vậy!

Cố Vân Tịch vừa vặn đem phần khoai tây còn dư lấy ra chuẩn bị bỏ vào túi cho Lục Hạo Đình đem về bộ đội ăn. 

Giang Minh Hàn nhìn mà nuốt nước miếng một cái: “Có thể cho tôi hai miếng không?”

“Gọi chị dâu!” Lục Hạo Đình giọng bất thiện nói.

“Chị dâu!” Lúc này Giang Minh Hàn sảng khoái gọi!

Cố Vân Tịch: “...”

Ngày hôm qua còn tức giận, ghét cô như thế mà sáng nay chỉ vì miếng khoai tây nướng mà nghe lời như vậy, Giang thiếu, liêm sỉ của anh đâu?

Cô liếc mắt không nói nhiều, Cố Vân Tịch đổ hết số còn dư vào túi cực nhanh. 

“Em cố ý làm nhiều, anh mang cái này về bộ đội ăn.”

Đồ trong không gian sẽ không dễ dàng biến chất cho nên dù thời tiết nóng thì khoai tây nướng để một hai ngày cũng sẽ không hỏng.

Tất cả có hai mươi miếng, nhiều như vậy để Lục Hạo Đình ăn kèm với cơm cũng chỉ đủ cho hai ngày tới.

Cô lại chuẩn bị cho ăn một ít đồ rồi bỏ vào túi xách, dặn dò: “Mang đi nhất định anh phải ăn a! Cũng đừng quên, sau này thành thói quen mỗi ngày ăn một hai lần!”

Lục Hạo Đình nhìn Cố vân Tịch chuẩn bị cho hắn ít trái cây: “Lần trước mang đi anh còn chưa ăn hết!”

Lần trước mang theo hai túi, mới có hai ngày, một mình hắn sao có thể ăn hết nhanh như vậy!

Ánh mắt Cố Vân Tịch nhìn hắn chằm chằm: “Có phải anh không ăn hay không?”

Lục Hạo Đình nghẹn không nói được lời nào.

Cố Vân Tịch nhếch mi: “Trái cây là đồ dưỡng nhan rất tốt, nếu anh Hạo Đình không ăn những thứ này, bình thường không chăm sóc mình thật tốt thì không đến mấy năm nữa, em sẽ gọi anh là chú mất!”

Sắc mặt Lục Hạo Đình lập tức trầm xuống, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Cố Vân Tịch, hắn cắn răng nói: “Anh không già!”

Lưu Tinh Trì: “...”

Giang Minh Hàn: “...”

Cố  Vân Tịch cười một tiếng, Lục Hạo Đình như vậy cảm giác rất đáng yêu, cô tiện tay cầm một viên đồ đào bỏ vào miệng hắn, ngón tay chạm vào môi hắn, hắn thuận thế ngậm hai ngón tay cô. 

Thật mềm! Thật trơn!

“Ngon không?” Cố Vân Tịch cười híp mắt nói.

Lục Hạo Đình nháy mắt không còn nóng nảy nữa!

Ánh mắt hắn nhìn trái cây tươi xanh mơn mởn bên trong túi xách kia rồi quay sang nhìn da thịt trắng nõn của Cố Vân Tịch. 

Da của Vân Tịch đẹp như vậy có phải ăn những đồ ăn tươi xanh mơn mởn này nhiều hay không?

Lục Hạo Đình nhìn chằm chằm Cố Vân Tịch, ăn trái cây?

Còn không bằng ăn em! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play