Giang Minh Hàn và Lưu Tinh Trì nhìn bóng lưng hai người rời đi thật lâu còn chưa hoàn hồn!

Nhất là Giang Minh Hàn mắt vẫn trừng trực nhìn hướng hai người rời đi, hồi lâu hít một hơi nói: “Này là có ý gì? Ánh mắt kia của đại ca là chê chúng ta làm bóng đèn?”

Lưu Tinh Trì tay nắm thành quyền để lên mép ho khan vài tiếng: “Có một số chuyện nên hiểu trong lòng không nên nói ra ngoài!”

Giang Minh hàn: “...”

Cố Vân Tịch theo Lục Hạo Đình đi đến bãi đậu xe, hai người lên xe, Lục Hạo Đình nói: “Đi ăn ở đâu?”

“Đi hẹn hò!”

Lông mày Lục Hạo Đình nhíu sâu!

Cố Vân Tịch nhếch mi: “Sao vậy? Em nói không đúng sao?”

“Anh đưa em đi thuê phòng!”

Cố Vân Tịch: “...”

Mặc dù biết người này cố ý nhưng cô vẫn đỏ mặt!

Nhìn gò má cô gái trắng nõn tinh tế ủng đỏ kia, con ngươi Lục Hạo Đình thâm thúy có ý cười, cánh tay dài vươn ra kéo Cố Vân Tịch khiến cô sợ hết hồn,còn chưa kịp phản ứng, người đã ngồi trong lòng hắn. 

Cô gái mềm mại bị hắn ôm vào trong ngực, Lục Hạo Đình tâm tình cực tốt, nhìn gương mặt cô gái đỏ ửng, Lục Hạo Đình cười!

“Sao thế? Anh chỉ muốn đưa em đi ăn, thuê phòng yên tĩnh một chút cũng tiện để nói chuyện, hơn nữa không sợ bị người quấy rầy, sao em lại đỏ mặt? Em nghĩ là đi chỗ nào?”

Cố Vân Tịch trợn mắt nhìn hắn một cái, không lên tiếng. 

Cái nhìn vừa quyến rũ vừa tức giận nhìn Lục Hạo Định trong lòng nóng lên!

Theo bản năng, một tay hắn nâng lên đè lại cái ót Cố Vân Tịch để cô quay mặt về phía mình, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia.

Tròng mắt Cố Vân Tịch đột nhiên trợn to!

Nụ hôn này thật bất ngờ!

Chẳng qua chỉ là đôi môi đụng nhau, nhưng sau khi Lục Hạo Đình hôn lên liền cảm giác mình không bị bài xích, hắn giật giật môi, khẽ liếm khiến Cố Vân Tịch run rẩy, trong nháy mắt cả người tê dại!

Cô phản ứng, sau đó người đàn ông liền cạy hàm răng cô ra, hôn sâu xuống.

Đây là lần đầu tiên hai người hôn môi!

Trước kia Cố Vân Tịch chỉ hời hợt hôn lên mép hắn một cái, Lục Hạo Đình chưa bao giờ chủ động có hành động thân mật với cô, hôm nay có chút bất ngờ!

Cô gái bị hắn ôn toàn bộ vào trong ngực, mái tóc dài mềm mại ở trong lòng bàn tay đong đè ót của cô, môi của cô rất mềm, rất ngọt, mùi vị so với hắn tưởng tượng tuyệt hơn nhiều!

Một khi để hắn nếm được liền không buông được!

Hai mắt Cố Vân Tịch mở thật to, nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, cảm nhận nụ hôn của hắn, đột nhiên cảm giác được hình như là đang nằm mơ!

Đây thật sự là anh Hạo Đình của cô?

Lúc trước luôn chiến tranh lạnh với hắn, luôn né tránh hắn, sợ hắn còn không kịp, mà lúc này mới sống lại không bao lâu, cô cho là cái tuổi này của cô, muốn thân mật với hắn một chút, muốn giống như cặp tình nhân chân chính thì ít nhất còn phải chờ hai năm nữa!

Không nghĩ tới, nhanh như vậy mà anh Hạo Đình đã hôn cô!

Toàn bộ tình cảm kiếp trước bị đè nén đều bị nụ hôn này khơi dậy, từng tí một lượn quanh không ngừng, từ chỗ sâu nhất trong lòng lan tràn toàn thân.

Nơi này là hầm đậu xe, ban đêm mùa hè người đi lại rất nhiều, trong bãi đậu xe cơ hồ đã vãn người. Chiếc xe này đậu ở trong góc, bị kẹp ở giữa, chỉ có thể hai chiếc xe ở nơi này, bên trái Lục hạo Đình là tường!

Trước mặt là tường. Bên phải là một chiếc xe không người, phía sau là cả bãi đậu xe to lớn!

Ánh sáng mờ tối, chiếc xe Jeep quân đội này cao lớn ngang ngược, trong xe thì càng mờ tối!

Cố Vân Tịch chậm rãi nhắm mắt lại, đưa cánh tay trắng nõn khóa lên cổ hắn. 

Ừ! Nơi này đúng là một nơi tốt để chơi xe chấn!

Cô bé đáp lại khiến Lục Hạo Đình hôn càng sâu, càng động tình, hắn chưa bao giờ cảm nhận qua cảm giác tuyệt vời như vậy, trong lúc nhất thời mất khống chế

Nụ hôn lan tràn đến gò má cô, đi tới cần cổ theo xương quai xanh tinh xảo một đường đi xuống.

Quần áo mùa hè, cổ áo tương đối lớn, trong lúc vô tình liền bị hắn xé ra, tuột xuống đầu vai.

“A đau”

Cố Vân ngâm một tiếng kiều diễn khiến Lục Hạo ĐÌnh đang ý loạn tình mê trong nháy mắt thanh tỉnh, hắn ngẩng đầu thật mạnh một cái. Lúc này mới phát hiện mình đang làm chuyện khốn kiếp gì vậy. 

Quần áo của cô bé đã bị hắn kéo từ bả vai xuống trước ngực, da thịt trắng noãn tinh tế kia nửa che nửa hở hơi lộ ra, còn có dấu hôn đỏ tươi là vừa rồi hắn vừa mới động tình. 

Lục Hạo Đình bị dọa sợ, vội vàng sửa sang lại quần áo của cô, nhìn cả người cô gái xịu lơ suy nhược như không có xương, ánh mắt mê ly nằm trong ngực mình, Lục Hạo Đình có chút đau lòng, vội vàng an ủi: “Thật xin lỗi! Đừng sợ! Vân Tịch, anh Hạo Đình sẽ không tổn thương em, đừng sợ có được không?”

Hắn ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi thật lâu, rất sợ cô bị dọa sợ!

Cố Vân Tịch vùi người trong ngực hắn, lúc này quả thật cả người cô mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có. 

Thật ra cô không bài xích hắn chút nào, dù sao kiếp trước đã là vợ chồng nhưng cô cũng biết, sống lại một đời hiện tại chưa phải lúc!

Bởi vì kiếp này tình cảm của cô và Lục Hạo Đình còn chưa ổn định. 

Hắn cứ ôm cô như vậy, đến khi hai người bình tĩnh lại, Lục Hạo Đình thả Cố Vân Tịch vào vị trí ghế phó lái.

Thay cô thắt dây an toàn, vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt đen nhánh sáng ngời của cô gái. 

“Vân Tịch, em chưa trưởng thành, anh Hạo Đình sẽ không làm gì với em cho nên đừng sợ có được không?”

Cố vân tịch rất khôn khéo gật đầu: “Vâng! "

Lục Hạo Đình thở phào nhẹ nhõm!

Hắn rất sợ sẽ dọa tiểu cô nương này, dù sao lúc trước cô luôn có thành kiến với hắn, vạn nhất khiến Vân Tịch thấy được hình tượng lưu manh của mình vậy thì rất tệ!

“Buổi tối anh đã ăn rồi, em có đói hay không? Có muốn đi ăn chút gì hay không?

Cố Vân Tịch lắc đầu một cái: "Không cần, em không đói!"

“Vậy chúng ta trở về nhé! có được không?”

Bọn họ ở trong xe nửa tiếng, lúc này đã quá mười giờ.

Cố Vân Tịch gật đầu, Lục Hạo Đình liền nổ máy xe trực tiếp mang cô trở về Giang châu đế cảnh!

Mới vừa vào cửa điện thoại Cố Vân Tịch liền vang lên!

Là Lâm Thâm gọi!

Khóe miệng Cố Vân Tịch kẽ móc một cái: “A lô!”

“Cố tiểu thư!”

“Anh đồng ý rồi?”

“Ừ!”

“Bây giờ rảnh chứ? Đến tìm tôi, tôi sẽ nói cho anh biết bước đầu tiên làm gì, chúng ta gặp mặt rồi nói!”

“Lúc này sẽ không làm phiền cô chứ?”

Cố Vân Tịch cười một tiếng: “Lúc này anh gọi điện cho tôi là muốn xác định sớm hay sao? Bây giờ tôi không ở trường học, không phiền.”

Lâm Thâm trầm mặc một hồi, hắn quả thật thấp thỏm không yên mà suy nghĩ hai ngày, một khi trong lòng đã quyết định thì muốn sớm xác nhận một chút mới an tâm. 

Nếu không hắn cũng sẽ không gọi điện thoại cho Cố Vân Tịch lúc này!

“Cô đang ở đâu?”

Hắn bị đè nén sáu năm, một khi đã quyết định làm gì dĩ nhiên rất nhanh tiến vào trạng thái làm việc.

Khóe miệng Cố Vân Tịch nhếch lên lớn hơn chút, Lâm Thâm đúng là người phái hành động.

“Giang Châu Đế Cảnh”

Cố Vân Tịch nói địa chỉ cụ thể rồi cúp điện thoại.

Lúc này, Giang Minh Hàn và Lưu Tinh Trì cũng đang ở phòng khách, ba người cùng nhìn Cố Vân Tịch.

“Điện thoại của ai vậy?” Lục Hạo Đình hỏi. 

“Tổng thanh tra quản lý nghệ sĩ tiền nhiệm của giải trí An Nghệ. Lâm Thâm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play