Thứ hai, Cố Vân Tịch đi học đúng giờ, một ngày học kết thúc, đến tiết tự học, cô cùng Tưởng Hân Lôi và Lương Đầu cùng nhau về ký túc xá. 

Hôm nay cô không về Giang Châu Đế Cảnh.

Mặc dù ở ký túc xá không có cách nào vào hệ thống không gian để học nhưng Cố Vân Tịch cũng không lơ là học tập.

Đời trước mơ mơ hồ hồ, cả đời cũng không hưởng thụ cuộc sống thật tốt, đời này có hệ thống không gian nên có rất nhiều thời gian, cô có đủ không gian nên không lo lắng!

Sống lại, cô sẽ hưởng thụ cuộc sống, ở bên cạnh anh Hạo Đình đến già, cũng không đơn thuần chỉ vì trả thù.

Ba người cười nói đi về ký túc xá, lúc này điện thoại Cố Vân Tịch vang lên.

Cố Vân Tịch nhìn một cái, là Lục Hạo Đình!

"A lô!" Thanh âm thiếu nữ rõ ràng mang từng tia ngọt ngào, mong đợi cùng hưng phấn.

Lục Hạo Đình nghe được thanh âm vui vẻ này, gương mặt lãnh ngạnh không khỏi mềm mại xuống "Tan học chưa?"

"Ừ! Mới vừa tan tiết tự học buổi tối, anh đang làm gì vậy?"

"Anh đang ở trước cửa trường học!"

Cố Vân Tịch dừng bước chân!

"Em có tiện đi ra không?" Lục Hạo Đình hỏi.

Cố Vân Tịch đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh không ít: "Anh chờ em một chút, em lập tức ra ngay."

Cúp điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Cố Vân Tịch giờ phút này cười đến ngọt ngào, quay sang nói với tưởng Hân Lôi và Lương Đầu: "Các cậu đi về trước đi! Tối nay tớ không về ký túc xá!"

Nói xong liền chạy đi!

"Ai ai" Lương Đầu kêu mấy tiếng, Cố Vân Tịch đã chạy xa.

"Nha đầu này, chuyện gì gấp như vậy?"

"Phụt" Tưởng Hân Lôi cười đến quần hoa loạn vũ, phong tình vạn chủng, vuốt tóc nói: "Còn có thể là chuyện gì? Nhìn Vân Tịch cười đầy rực rỡ như vậy, nhất định là bạn trai gọi điện thoại."

"A" Lương Đầu bối rối một chút "Đã muộn thế này rồi, Vân Tịch ra ngoài như vậy không tốt lắm đâu?”

Lương Đầu là một cô gái ngoan ngoãn nên có chút lo lắng.

"Phụt" Tưởng Hân Lôi lại cười: "Sao vậy? Cậu lo lắng Vân Tịch bị người ta lừa?”

Làm sao, ngươi lo lắng Vân Tịch bị người lừa?"

Lương Đầu không lên tiếng, con gái dĩ nhiên phải chú ý an toàn rồi

Tưởng Hân Lô khoác tay lên bả vai Lương Đầu: “Yên tâm đi! Với chỉ số thông minh đó của Cố Vân Tịch, nói cậu ấy đi lừa gạt người khác còn được!”

Lương Đầu: “...”

Lương Đầu lo lắng, nhưng Tưởng Hân Lôi lại không cảm thấy như vậy: “Được rồi, tuổi này Cố Vân Tịch yêu đương cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập là được, lớn rồi thì không gì không làm được, sang năm là thi đại học cao đẳng rồi, đến lúc đó yêu đương nhiều hơn đi!”

“Hơn nữa, ba mẹ Cố Vân Tịch cũng không cần cậu ấy, ông ngoại cũng qua đời hai năm rồi, làm sao cậu ấy đến được đây? Cậu không thấy cuộc sống của cậu ấy vẫn rất tốt à? Chắc chắn người bạn trai kia ở sau lưng giúp cậu ấy, nếu như vậy thật thì người đó cũng không tệ a! Sợ cái gì?”

“Nếu thật sự bị lừa thì đã bị lừa lâu rồi, nhìn nụ cười kia, cậu còn có thể kéo cậu ấy lại sao?”

“Cái này…” Lương Đầu không biết nên nói gì: “Mình… Mình chỉ là quan tâm cậu ấy thôi!”

“Tớ biết, cho nên a! Chờ có cơ hội, chúng ta đi gặp người bạn trai kia của vân Tịch một chút, có được hay không?”

“Được nha!”

“Tớ luôn cảm thấy Vân Tịch là người làm việc lớn, cậu nói xem chúng ta bây giờ nhân lúc còn sớm ôm đùi lớn hay không?

Lương Đầu:"..."

Sau cậu nhìn ra được hay vậy?

Cố Vân Tịch chạy một mạch ra cổng trường học, thấy bóng người cô xuất hiện cách đó không xa, đèn từ một chiếc xa liền chiếu lên người cô, tiếng còi ô tô vang lên một tiếng.

Cố Vân Tịch nhìn thấy một chiếc xe thương vụ chạy tới?

Không tính là đặc biệt phách lối, nhưng cũng coi là xe sang!

Nhưng… Anh Hạo Đình biết lái loại xe này?

So với khí chất của hắn thì không hợp a!

Cửa xe ghế lải vừa mở, gương mặt lạnh lùng, cứng nhắc, nghiêm nghị của Lục Hạo Đình xuất hiện trước mặt. 

Đúng là hắn rồi!

Cố Vân Tịch nhìn trái, rồi lại nhìn phải một chút, cười nói: “Xe này là của anh sao?”

“Của Lão Tứ, xe anh bị Tiểu Ngũ lái đi rồi!”

Cố Vân tịch nâng mi, của Giang Minh hàn?

Tên kia là người làm ăn buôn bán, thế thì có chút hợp rồi.

“Anh ta cũng tới.”

Tên kia nhìn cô không vừa mắt nga!

“Anh không sợ em đánh anh ta sao?” Cố Vân Tịch cười nói.

“Cậu ta không dám!”

Cố Vân Tịch: "... "

Tiểu Tứ đáng thương!

Xe khởi động rời khỏi cổng trường.

Cách đó không xa, ánh mắt Tần Hiên âm lãnh nhìn chằm chằm hướng chiếc xe rời đi, hắn tận mắt thấy Cố Vân Tịch lên chiếc xe kia.

Vương Tình cũng như vậy, nhìn chằm chằm hướng chiếc xe rời đi rất lâu không rời mắt. Diệp Cẩn vừa làm xong chuyện chuẩn bị trở về trường nên cũng ở cổng trường thấy tất cả. 

Một tiểu đệ bên cạnh cả kinh nói: “Diệp ca, đó không phải là nữ thần của anh sao? Cô ấy đang nói chuyện là ai?

Diệp Cẩn không lên tiếng, híp mắt nhìn chiếc xe rời đi.

Cố Vân Tịch là cô nhi, ở nông thôn cho đến tận lớp mười hai mới đột nhiên chuyển đến Giang Châu Nhất Chung. 

Tại sao cô đột nhiên xuất hiện?

Người đó có quan hệ nào với cô?

Cố Vân Tịch ngồi trên xe cười híp mắt nhìn Lục Hạo Đình đang lái xe bên cạnh, mặc dù dáng vẻ Lục Hạo Đình không giống trong trí nhớ của cô, hắn lúc này trẻ hơn rất nhiều, không giống kiếp trước, lúc ấy quyền cao chức trọng trầm ổn trưởng thành nhưng vẫn khiến cô mê thần hồn điên đảo!

“Anh Hạo Đình, sao hôm nay anh được ra khỏi quân khu vậy? Có chuyện gì sao?

Cổ tay Lục Hạo Đình đang nắm lấy vô lăng màu đen hiện lên ánh sáng lạnh lẽo khiến cả người hắn nhìn rất âm trầm thần bí. 

“Anh đi cùng tiểu Ngũ đi thăm một chiến hữu vì thi hành nhiệm vụ mà bị thương rất nặng đã chuyển về bệnh viện bên này.”

“A! Vậy buổi tối anh phải trở về bộ đội sao?”

Lục Hạo Đình bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô, cô gái yên tĩnh ngồi trong xe, đèn nê ông bên ngoài thỉnh thoảng chiếu trên mặt cô khiến khuôn mặt cô lúc sáng lúc tối có chút không thấy rõ. Nhưng cặp mắt kia đặc biệt sáng ngời, giờ phút này đang lấp lánh trong suốt nhìn mình. 

“Em muốn anh trở về bộ đội sao?”

“Không muốn!” Cố Vân Tịch trả lời dứt khoát không do dự. 

Lòng Lục Hạo Đình trong nháy mắt nhìn đến thất thần, sâu trong lòng không ngừng có bong bóng màu hồng tỏa ra, sợi tơ ngọt ngào lan tràn ra tứ chi, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên một nụ cười.

Đến bệnh viện, Giang Minh Hàn và Lưu Tinh Trì đã ở trong phòng bệnh, Lục Hạo Đình đã tới một lần, lúc đó bệnh nhân còn chưa tỉnh lại.

Lúc này. bệnh nhân đã tỉnh, mặc dù bị thương nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng sau này, chỉ cần dưỡng thương tốt là được. 

Lục Hạo Đình nói mấy câu liền đi ra!

Đã muộn thế này, bệnh nhân cũng cần phải nghỉ ngơi. 

Thấy Cố Vân Tịch, sắc mặt Giang Minh Hàn vẫn không tốt, luôn cảm thấy nữ nhân xấu xí đáng giận này hại đại ca nhà hắn. Cho nên sắc mặt luôn thối!

Cố Vân Tịch xem như không nhìn thấy hắn!

“Giờ về nhà sao?” Cố Vân Tịch hỏi Lục Hạo Đình!

Về nhà sao?

Bởi vì hai chữ này khiến Lục Hạo Đình khựng lại một chút!

Nhà sao?

Hắn ở cùng một chỗ với Cố Vân Tịch lâu như vậy, bất kể lại trong thôn hay Giang Châu Đế Cảnh, cho tới bây giờ hắn và cô chưa bao giờ gọi là nhà.

Cố Vân Tịch kéo tay Lục Hạo Đình , bàn tay nhỏ bé mềm nhũn ở trong lòng bàn tay hắn có cảm giác ôn nhuyễn.

“Cũng không muộn lắm! Bây giờ em không muốn về, anh đã ăn tối hay chưa? Chúng ta đi ăn chút gì đó đi?”

Ở một chỗ với Cố Vân Tịch, Lục Hạo Đình dĩ nhiên là đồng ý, sau đó liếc nhìn sau lưng hai người: “Hai người về trước đi!”

Tránh đi theo làm bóng đèn!

Nói xong liền kéo tay Cố Vân Tịch đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play