Ẩn Văn Dược là thuốc dùng để che giấu đồ đằng Bí Chiêu và chiến đồ.

Rất nhiều võ tu nữ tính không thích các loại hình xăm và đồ án ở trên người,

cho nên thường dùng Ẩn Văn Dược để che đậy chiến đồ trên cơ thể. Khi bình

thường thì da thịt như thường, đến khi chiến đấu, kích hoạt chiến đồ thì nó mới

lộ ra.

Ví dụ như Lục Loạn Ly, nhìn nàng trông trắng trẻo non nớt, nhưng Sở Hi Thanh

lại suy đoán trên người nàng phải có bảy tấm chiến đồ là ít.

Còn về phần Sở Vân Vân, chiến đồ trên người của nàng đã bị hủy sạch.

Còn có một ít võ tu dùng Ẩn Văn Dược là vì không muốn cho người khác biết

thực lực của mình ra sao, có thể nói là một loại che giấu thực lực cũng được.

Bởi những võ tu cao phẩm, bọn họ có thể thông qua chiến đồ và đồ đằng Bí

Chiêu trên người đối thủ, để phán đoán ra nền tảng võ đạo và đặc thù của đối

phương.

Tuy nhiên, Ẩn Văn Dược rất đắt, loại bình thường nhất cũng phải hai trăm

lượng bạc một bình.

Sở Hi Thanh tỏ vẻ nghi ngờ và khó hiểu: “Thần Ý Đồ? Cái tấm đồ này có chỗ

nào thần kỳ sao?”

Sở Vân Vân lại uống một hớp trà, giọng nói thản nhiên: “Đây là một tấm đồ

được Thiên Vấn Các chế tác riêng cho Thần Ý Xúc Tử Đao của Huyết Nhai

Đao Quân. Đáng tiếc là bức chiến đồ này vừa hoàn thành, thì đã có một tràng

hạo kiếp, Huyết Nhai Đao Quân đao pháp vô địch, liên tục diệt bảy thần, nhưng

bản thân hắn cũng bị thương nặng mà tọa hóa.”

“Tấm Thần Ý Đồ có giá trị khó lường này cũng không còn chủ nhân, đến nay

vẫn còn đọng lại ở Thiên Vấn Các, bị người ta xem là đồ bỏ đi, chỉ vì không

phải ai muốn khắc tấm đồ này lên là có thể khắc được. Không có tố chất tương

ứng thì sẽ chết ngay lập tức.”

“Tuy nhiên, huynh trưởng ngươi lại có thể, không lâu sau, ngươi sẽ có tố chất

để tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao. Theo như ta biết, Chu Hùng Bá và các chủ của

Thiên Vấn Các là bạn thân từ nhỏ, hắn muốn lấy tấm Thần Ý Đồ này thì là

chuyện dễ như trở bàn tay.”

Sở Hi Thanh còn rất nhiều nghi vấn, ví dụ như bức Thần Ý Đồ này có tác dụng

gì, vì sao không lâu sau mình lại có tư cách tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao.

Nhưng vào lúc này, Chu Tượng Sơn đã gõ cửa đi vào trong viện, mặt hắn tràn

đầy ý cười mà nhìn Sở Hi Thanh: “Xem ra Sở thiếu hiệp đã tiến vào bát phẩm,

chúc mừng chúc mừng!”

Sau đó, hắn lại ôm quyền nói: “Hai vị, sắc trời đã không còn sớm, gia chủ đã

bày tiệc ở phòng chính, chỉ chờ hai vị đại giá quang lâm.”

Sở Hi Thanh chỉ có thể tạm thời đè nghi vấn trong lòng xuống, đứng lên nói:

“Không dám nhận, tại hạ không dám để Chu thúc đợi lâu.”

Mà khi hắn đi theo Chu Tượng Sơn ra khỏi cái viện này, thì lại phát hiện trên

còn đường này, cứ ba bước là một đội, năm bước là một trạm.

Một đám gia tướng của Chu gia mặc khôi giáp, mặt đầy nghiêm túc mà cảnh

giới xung quanh.

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn chung quanh, không khỏi nhìn về phía Chu Tượng

Sơn với vẻ nghi ngờ và khó hiểu: “Tượng Sơn thúc, xin hỏi đây là?”

Chu Tượng Sơn cười khổ giải thích: “Hôm nay, sau khi tranh đấu bí cảnh kết

thúc thì quận ta lại có một chuyện lớn. Có một cao thủ bí ẩn đã đánh chết tân

nhậm Thiên hộ Cẩm y vệ của Lâm Hải là Sở Chính Dương, mà lại hài cốt

không còn, bị hóa thành máu.”

Sau đó, hắn lắc đầu tiếc hận: “Đáng tiếc cho vị nhân tài mới nổi của Kinh Tây

Sở thị này, hắn mới tiếp nhận Thiên hộ Cẩm y vệ của Lâm Hải chưa được nửa

tháng, vốn là tiền đồ rộng lớn. . . Là do không biết ý đồ của hung thủ, nên nhà ta

cũng phải tăng cường đề phòng.”

Sở Hi Thanh nghe thấy mấy chữ Sở Chính Dương thì lấy làm kinh hãi, hắn liếc

mắt nhìn về phía Sở Vân Vân đang thản nhiên như không ở bên cạnh.

Cùng lúc đó, tại Luận Võ Lâu ở Cổ Thị tập, Tạ Chân Khanh đang tức đến nổ

phổi mà chạy trốn bốn phía ở trong lầu.

Lúc này, Tạ Chân Khanh đã không còn khí độ ung dung của lâu chủ Luận Võ

Lâu nữa.

Nàng không chỉ tóc tai bù xù, mà quần áo cũng rách nát ngổn ngang, có vẻ cực

kỳ chật vật.

Mà ở sau lưng của Tạ Chân Khanh, Diệp Tri Thu đang cầm một cành dương

liễu, nàng lưng thững thong dong đi theo sau Tạ Chân Khanh.

Bước chân của nàng nhìn như chậm, nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách năm

thước với Tạ Chân Khanh.

Mặc kệ là Tạ Chân Khanh chạy thế nào, tốc độ là nhanh hay chậm, thì đều là

năm thước. Không thêm một phân, cũng không ít một li.

Nhưng chỉ cần Tạ Chân Khanh chạy hơi chậm một chút, thì cành liễu trên tay

Diệp Tri Thu sẽ quất lên lưng Tạ Chân Khanh.

Đám hộ vệ của Luận Võ Lâu và gia tướng của Tạ Chân Khanh đều cố gắng

ngăn cản, nhưng tất cả đều bị Diệp Tri Thu đánh ngã.

Một đám Văn lại của Luận Võ Lâu thì đang núp ở sau cái bàn trong góc của lầu,

tất cả đều câm như hến mà nhìn trộm qua bên này.

“Vị Diệp giáo đầu này thật là lợi hại! Ba vị võ tu thất phẩm liên thủ mà còn

không ngăn nổi một chiêu của nàng.”

“Xem ra trước kia chúng ta đã đánh giá sai, tuy rằng nữ tử này chỉ có tu vị lục

phẩm thượng, nhưng sức chiến đấu lại không thùa gì ngũ phẩm thượng. Nhân

vật như vậy, há có thể không leo lên Danh Hiệp Bảng?”

“HIện giờ là lúc nói chuyện này sao? Vì sao lâu chủ của chúng ta lại đắc tội với

sát tinh này rồi?”

“Hình như là vì Sở Hi Thanh, vị này đến để đòi công bằng cho đệ tử của mình.

Người ta cho rằng chúng ta đẩy Sở Hi Thanh lên quá cao, đây chính là một nâng

giết Sở Hi Thanh.”

“Ta cũng cảm thấy thứ tự của Sở Hi Thanh hơi cao, Nhai Tí đao ý có lợi hại đến

đâu thì cũng không thể leo lên vị trí thứ 89 được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play