Khi Sở Hi Thanh đi vào phòng khách, hắn liền nhướng mày lên, chỉ vì phát hiện

ra một bóng người yểu điệu đang ngồi trước cái bàn bát tiên.

Nội tâm của Sở Hi Thanh hơi động, lòng thầm nói lẽ nào Chu Tượng Sơn lại

sắp xếp một thị nữ đến làm ấm giường cho mình sao?

Đúng thật!

Mình đã nói rõ ràng với Chu Lương Thần rồi, nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc

độ rút đao của hắn.

Đây không phải là hại mình sao?

Sở Hi Thanh lập tức cảm thấy không đúng lắm, chỉ vì bóng lưng này rất quen

thuộc.

Sở Hi Thanh hơi sững sờ: “Vân Vân? Sao ngươi lại đến đây rồi?”

Nàng đã nói là sẽ chờ hắn ở nhà cơ mà?”

“Sau khi ngươi đi, ta bỗng nhiên nghĩ đến mình đã ở đây nhiều năm, nhưng

chưa bao giờ đi xem thủy triều ở quận Lâm Hải, cho nên chạy đến xem một

chút.”

Sắc mặt Sở Vân Vân bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nàng nhấp một

ngụm trà: “Buổi trưa hôm nay, ta cũng ở bên ngoài bí cảnh để nhìn ngươi. Cũng

không tệ lắm, không làm mất mặt tên tuổi tổ tiên Kinh Tây Sở thị của ngươi.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì khóe môi không khỏi giật giật vài cái, lòng thầm nói

thời điểm này còn đi xem thủy triều?

Vị Bá Võ Vương này không yên tâm với hắn đến mức nào chứ?

Hắn lập tức lắc đầu, đem ba bình đan dược nhỏ ra, đặt ở trước mặt Sở Vân Vân:

“Ngươi đến rất đúng lúc, cái gọi là đêm dài lắm mộng, tối hôm nay ngươi liền

dùng ba viên Thần Nguyên Hồi Thiên Đan này luôn đi.”

Sở Vân Vân thấy thế không khỏi ngây người, lời nói hàm chứa vui mừng: “Làm

sao lại có tận ba viên?”

Khóe môi Sở Hi Thanh không khỏi cong lên.

Kinh ngạc là tốt rồi.

Trước khi đến đây, Sở Vân Vân cho rằng hắn lọt vào mười vị trí đầu thì đã là rất

tốt, nhưng bây giờ hắn lại ném ba viên Thần Nguyên Hồi Thiên Đan vào trong

ngực nàng.

Viên Thần Nguyên Hồi Thiên Đan thứ bà, tất nhiên là bắt nguồn từ Chu Lương

Thần.

Tác dụng lớn nhất của Thần Nguyên Hồi Thiên Đan là chữa trị ám thương, bài

trừ tạp chất của bí dược và tăng cường độ nguyên thần.

Chu Lương Thần lại không dùng được, hắn là con trưởng của Chu gia, tất cả bí

dược đều là loại định cấp nhất. Cũng không có ám thương gì, Chu gia có thầy

thuốc giỏi nhất, lúc nào cũng có thể chữa trị cho hắn.

Còn về phần cường độ nguyên thần thì Chu Lương Thần cũng có các loại thuốc

khác. Đám con cháu của thế gia vọng tộc này, thật sự là làm cho người ta hâm

mộ.

Vì thế, khi Sở Hi Thanh đưa yêu cầu trao đổi, Chu Lương Thần liền không nói

hai lời mà ném viên Thần Nguyên Hồi Thiên Đan này cho hắn.

“Hai người Chu Lương Thần và Tư Hoàng Tuyền đều không dùng được, nên đã

tặng cho ta.”

Vẻ mặt Sở Hi Thanh hời hợt, giống như hoàn toàn không thèm để ý, sau đó hắn

hít một tiếng: “Ta còn có hai giót Tiên Thần Chi Huyết, nghe nói vật này là tài

liệu chính của Thần Nguyên Hồi Thiên Đan, nhưng tiếc là phải có đan sư tu vị

tam phẩm mới có thể luyện chế Thần Nguyên Hồi Thiên Đan.”

Sở Vân Vân bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh một chút, sau đó khóe môi hơi cong

lên: “Ngươi vất vả rồi!”

Nàng vung tay phải lên, cất ba bình thuốc vào trong tay áo.

Sở Vân Vân nhận ra vẻ đắc ý trên mặt Sở Hi Thanh.

Tuy nhiên, tất cả những chuyện Sở Hi Thanh đã làm hôm nay, hắn có tư cách

đắc ý ở trước mặt nàng.

Đối với nàng mà nói, thì ba viên Thần Nguyên Hồi Thiên Đan này quả thật là

một niềm vui bất ngờ.

Thứ này không chỉ có thể làm cho nàng khôi phục một ít chân nguyên, mà còn

có thể cải thiện tình cảnh của bọn họ bây giờ.

“Tiên Thần Chi Huyết thì cứ giữ lại đi, ta biết một đan sư tam phẩm đáng tin

cậy, có thể luyện chế Thần Nguyên Hồi Thiên Đan cho ta, nhưng bây giờ vẫn

chưa phải lúc.”

Sau khi Sở Vân Vân nói câu này xong, nàng nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Thật ra

thì ta chỉ định xem thủy triều ở Lâm Hải xong thì sẽ về luôn. Nhưng sau khi ta

nhìn thấy ngươi dành được quán quân trong bí cảnh thì đã thay đổi ý định.

Không biết huynh trưởng đã thương lượng gì về chuyện giao dịch quyền khống

chế tòa bí cảnh cửu phẩm này chưa?”

“Còn chưa kịp nói chuyện.” Sở Hi Thanh lắc đầu: “Sau khi ta rời khỏi bí cảnh

thì vội vã tăng tu vị, nên vẫn chưa kịp nói chuyện này. Nhưng khi đến đây thì

Chu Tượng Sơn đã từng đề cập đến, một khi ta lấy được quyền khống chế bí

cảnh, thì Chu gia nguyện dùng tám vạn lượng bạc để đổi với ta.”

Thật ra thì một tòa bí cảnh cửu phẩm mà được khai phá hoàn toàn, giá trị của nó

đâu chỉ trăm vạn? Chỉ linh dược mỗi năm thôi cũng đã mấy chục vạn lượng bạc

rồi.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, không phải người nào muốn chiếm bí cảnh thì đều có

thể chiếm được. Muốn duy trì một tòa bí cảnh, không chỉ đầu nhập một lượng

bạc rất lớn, mà còn phải thuê rất nhiều nhân thủ để đào tạo linh dược ở bên

trong.

Tòa bí cảnh này ở trong tay Sở Hi Thanh, nhiều nhất là duy trì được một tháng

rồi sẽ hủy diệt.

Nhưng nếu đặt trong tay mấy thế gia vọng tộc như Chu gia, thì lợi ích của nó sẽ

là cuồn cuộn không bao giờ ngừng.

Sở Hi Thanh lại thấy hơi tò mò, nếu như Sở Vân Vân cố tình chạy đến đây tìm

hắn, chứng tỏ phải có mục đích gì đó.

Sở Vân Vân hơi gật đầu, trong mắt của nàng có ánh sáng lấp lóe: “Cái giá tiền

này vẫn rất công bằng. Chu gia làm việc cũng rất rộng rãi. Tuy nhiên, nếu như

đổi bí cảnh này ra tiền thì không có lời lắm. Nếu như lát nữa Chu Hùng Bá hỏi

ngươi chuyện này, ngươi có thể yêu cầu hắn một món đồ, một tấm Thần Ý Đồ ở

Thiên Vấn Các, và một bình Ẩn Văn Dược thượng đẳng nhất."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play