Tuy nhiên, rất nhiều người không thích nghị luận, bọn họ chỉ nhìn chằm chằm

vào Tạ Chân Khanh đang chạy trốn, đồi núi trước ngực là một mảnh sóng cả

mãnh liệt, bọn họ chỉ cảm thấy đây thật sự là phong cảnh tuyệt vời.

Tạ Chân Khanh đã không thể nhịn được nữa, nàng dừng bước, thở hồng hộc:

“Ta không chạy nữa! Diệp Tri Thu, ngươi có giỏi thì đánh chết ta đi!”

Khi nàng dừng lại, đám nam tử đang vây xem đều đồng thanh thở dài, tiếc nuối

không thôi.

Mặt Diệp Tri Thu lại không có cảm xúc, nàng lại giơ cành dương liễu lên, rồi

quất vào lưng của Tạ Chân Khanh.

Đúng!

“Ai nha! Ngươi còn đánh!” Tạ Chân Khanh lại gào lên đau đớn, khóc không ra

nước mắt, rồi lại bắt đầu chạy trốn lần nữa.

Diệp Tri Thu dùng kỹ xảo phát lực đặc biệt, cành dương liễu này chỉ làm cho Tạ

Chân Khanh vừa đau vừa ngứa chứ không tổn thương đến da thịt của nàng.

Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Tri Thu, ngươi điên rồi à! Luận Võ Lâu sắp

xếp thứ tự là có nguyên do, chuyện này ngươi cũng muốn quản?”

Đùng!

Tạ Chân Khanh đã sắp điên rồi, mặt nàng hiện lên một tia ửng hồng: “Diệp Tri

Thu, ngươi quá to gan, ta là thất phẩm Giáo khám lang của triều đình! Ngươi

đang đánh đập mệnh quan triều đình, có tin ta tố cáo với ngự sử tuần tra, lột cái

chức quan lục phẩm của ngươi xuống không?”

Mặt Diệp Tri Thu vẫn không có cảm xúc, khóe môi lại hiện lên ý cười gằn.

Đùng!

Tạ Chân Khanh lại nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Tri Thu, ngươi nhớ kỹ cho ta!

Thù này không báo, Tạ Chân Khanh ta thề không làm người.”

Diệp Tri Thu đang định quất thêm một roi nữa, lại nghe thấy một tiếng kêu ở

sau lưng: “Dừng tay!”

Diệp Tri Thu nghe thấy thế thì cau mày, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy quán chủ Lôi Nguyên và khảo đính điển bộ Đổng Lâm Sơn đang đi

vào trong Luận Võ Lâu.

Diệp Tri Thu nhất thời hiểu ra, đây là Đổng Lâm Sơn chạy đi mời cứu binh.

Tuy nhiên, nàng vẫn hừ một tiếng, rồi dừng tay lại.

Nàng chạy đến Cổ Thị tập từ chiều, sau đó đuổi đánh Tạ Chân Khanh gần nửa

canh giờ, bây giờ cũng đã hả giận rồi.

Có lẽ nữ nhân này cũng đã nhớ kỹ bài học này rồi.

Sau khi Lôi Nguyên chạy đến thì nhảy lên lầu ba, một tay cướp cành dương liễu

trong tay Diệp Tri Thu: “Diệp giáo đầu, ngươi làm cái gì vậy? Tạ lâu chủ đã đắc

tội với ngươi ở chỗ nào? Sao người lại ra tay đả thương người, còn sỉ nhục Tạ

lâu chủ như vậy? Còn không mau xin lỗi Tạ lâu chủ đi!”

Diệp Tri Thu nghe vậy thì lại cười gằn một tiếng: “Nàng đắc tội ta ở đâu?

Ngươi có thể hỏi xem nàng đã làm chuyện gì. Còn muốn ta xin lỗi? Không có

cửa đâu. Nếu nàng dám làm chuyện như vậy lần nữa, ta sẽ xé nát miệng nàng.”

Mặt Tạ Chân Khanh xanh lét: “Cần nàng ta xin lỗi làm gì? Tạ Chân Khanh ta sẽ

tự đòi lại công bằng cho mình.”

Lôi Nguyên nghe thấy thế thì không khỏi đau đầu.

Vị Tạ Chân Khanh trước mặt này có gia thế rất hiển hách, với lại gần đây Lôi

Nguyên có chuyện muốn nhờ Luận Võ Lâu, hắn bây giờ không đắc tội với Tạ

Chân Khanh được. Mà vị Diệp Tri Thu này thì được một vị thái thượng trưởng

lão nhị phẩm thưởng thực, lại còn là người thương của Tuần sát sứ, nên cũng

không thể đắc tội được.

Lúc này, Đổng Lâm Sơn mở miệng nói với vẻ dị dạng: “Hôm nay Diệp giáo đầu

nổi giận là vì bất bình cho Sở Hi Thanh đúng không? Cho rằng Luận Võ Lâu

chúng ta đã sai lầm khi để cho Sở Hi Thanh xếp thứ 89 trên Đông Châu –

Thanh Vân Bảng?”

Diệp Tri Thu chắp tay sau lưng: “Ngươi đây là biết rõ còn cố hỏi!”

Đổng Lâm Sơn hít một hơi, hắn quét mắt nhìn bốn phía một chút, sau đó lấy

một quả ngọc phù ra, một tầng màu xanh liền bao phủ bốn người bọn họ, cũng

khiến cho không ai nghe thấy những lời tiếp theo của hắn.

“Có lẽ Diệp giáo đầu không biết tin tức mới nhất hôm nay, trận tranh đấu bí

cảnh ở bên Lâm Hải đã có kết quả. Năm trăm tên võ tu cửu phẩm đi vào trong

bí cảnh, chỉ còn bảy mươi sáu người rời khỏi đó, kẻ thắng cuối cùng chính là đệ

tử Sở Hi Thanh của ngươi.”

“Sở Hi Thanh đao pháp cao tuyệt, vô tịch cửu phẩm, hiện giờ ngay cả Trác

Bạch Vân xếp thứ 82 trên Đông Châu – Thanh Vân Bảng cũng bị hắn đánh bại

bằng một đao. Thiết Tu La - Tư Hoàng Tuyền đến từ kinh thành cũng bị hắn

dùng một đao chém bị thương, có người nói Sở Hi Thanh còn nương tay với

hắn. Không phải Luận Võ Lâu chúng ta đánh giá cao thực lực của Sở Hi Thanh,

mà là đánh giá quá thấp.”

Con đường tin tức của Đổng Lâm Sơn khá nhanh, gần như đã biết được tất cả

những chuyện bên trong bí cảnh cửu phẩm kia.

Nhưng trận tranh đấu bí cảnh này liên quan đến rất nhiều thứ, thậm chí còn là

lâu chủ Luận Võ Lâu của Đông Châu bọn họ chủ mưu, hắn không dám nói rõ

ràng tất cả.

Mà theo Đổng Lâm Sơn vừa nói xong, Tạ Chân Khanh và Lôi Nguyên đều hiện

lên vẻ kinh ngạc, cả hai đều không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Tri Thu thì chỉ ‘a’ một tiếng, nàng nói với vẻ khó tin: “Sở Hi Thanh đoạt

quán quân? Trác Bạch Vân không chịu nổi một đao của hắn? Chuyện này sao có

thể? Có phải Đổng Lâm Sơn ngươi nhầm rồi hay không?”

Tạ Chân Khanh cũng trợn tròn mắt, nàng cũng muốn hỏi vấn đề này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play