Nhưng vào lúc này, La Hán Tông chợt ồ lên.

“Xem ra bệ hạ thành công rồi.”

Mọi người đều nhìn sang, phát hiện từng sợi từng sợi khí vòng óng ánh đang

chảy ra từ mặt đất, chúng tụ lại cùng một chỗ, tựa như từng con từng con chân

long bơi vào trong tòa trận pháp cực lớn dưới chân bọn họ.

“Mười hai Hoàng Long!’

Kiếm Tàng Phong hiện lên vẻ vui mừng: “Bệ hạ không chỉ hoàn thành đại trận

trấn quốc, mà còn có đẳng cấp cực cao, uy thế bất phàm.”

Đại trận này vừa thành, quốc vận triều Đại Luật liền ổn.

Chỉ cần Sở Hi Thanh đản sinh dòng dõi, hoàng triều Đại Luật sẽ trường thịnh

không suy.

Chuyện này có nghĩa nghi thức của hắn sẽ đạt đến cấp độ cực cao, khiến cho

ngàn tỷ slinh ở tương lai, phải nghe theo quy củ của hắn.

Kiếm Tàng Phong cúi đầu nhìn hai tay của mình, nghĩ thầm đây mới thực sự là

tu hành.

Kiếm Tàng Phong lại chuyển mắt nhìn về phía trung tâm trận pháp.

Nơi đó có một thanh trường thương màu bạc, nó được những long khí óng ánh

kia nâng lên giữa trời, đồng thời tỏa ra uy thế đáng sợ.

Đó chính là thần thương Tuế Nguyệt của Lê Sơn Lão Mẫu!

Cũng là thứ để bọn họ tru diệt Huyền Hoàng thủy đế ngày hôm nay.

Mà long khí mạnh mẽ của Đại Luật, chính là một vòng mấu chốt của kế hoạch

này.



Trong tinh không, toàn thân Táng Thiên máu thịt tràn trề, để người nhìn mà giật

mình.

Trên người hắn có vô số vết thương, nhưng không có máu tươi chảy ra, bởi vì

thần huyết của hắn đã bị Băng Thần – Huyền Đế đóng băng, còn đóng băng một

bộ phận vết thương ngoài.

Đáng sợ nhất là một ít máu tươi đang hóa thành từng khối băng nhọn, đóng vào

nơi sâu xa nhất trong cơ thể hắn.

Làm cho mạch máu của Táng Thiên bế tắc, khí huyết không thôi, mỗi lần ra tay

đều phải chịu đau đớn.

Các thần thì lại rất hưng phấn.

Bọn họ phát hiện Ma thần Táng Thiên mà mình vô cùng kiêng kỵ lại chỉ có vậy.

Vị Ma thần này không chỉ mất đi thần lực cuồn cuộn không ngừng, dùng mãi

không cạn, mà cũng không thể thôi phát sức mạnh trong cơ thể.

Tuy rằng hắn có thần khu 900 trượng, là Thánh Giả của nhiều loại thiên quy,

nhưng Táng Thiên căn bản là không có hơi sức để sử dụng chúng.

Chỉ có Đấu Chiến chi pháp của Táng Thiên là vẫn rất đáng sợ.

Lúc này, rất nhiều Tổ thần và đế quân đã lục tục chạy đến chiến trường, khiến

cho thần khí hóa thể của bọn họ nhận được nhiều lực lượng hơn.

Một số nhân vật tiếp cận đế quân cũng đang định thử tham chiến.

Bọn họ vẫn không dám đến gần, chỉ đứng ở ngoài mấy ngàn dặm, cùng các loại

thiên quy can thiệp từ xa.

“Hắn sắp xong rồi, giết hắn.”

“Ha ha! Thần lực của hắn càng ngày càng yếu, hắn sợ nhập ma, đã không thể

thôi phát thần lực.”

“Chư vị vẫn cẩn thận thì hơn, hôm nay Táng Thiên hoặc là nhập ma, hoặc là

ngã xuống, phải cẩn thận hắn liều mạng.”

Băng Thần – Huyền Đế thì bình tĩnh như thường, lấy từng mặt tường băng để

chống đỡ đòn tấn công của Táng Thiên.

Cùng lúc đó, hắn cũng không ngừng vung múa thần đao Băng Phách Huyền

Quang của mình, nắm bắt cơ hội phản kích.

“Ta nói rồi, ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng chết dưới đao của ta.”

Hắn cảm nhận được rõ ràng, Táng Thiên càng đánh càng yếu.

Táng Thiên đã cách tử vong không xa.

Táng Thiên không hề để ý đến lời nói của Băng Thần – Huyền Đế.

Hắn thế mà lại thất thần trong ác chiến.

Trong đầu Táng Thiên bỗng lóe lên một số hình ảnh.

Đó là những chuyện sau khi Hữu Sào thị thu hồi Nghịch Thần Kỳ cho hắn.

Sau khi các thần thua cuộc trong cuộc chiến phạt thiên đầu tiên, tuy rằng không

ngăn cản anh kiệt nhân tộc đăng thần, lại vì ngăn cản thần linh mạch Dương

Thần báo thù, họ bắt đầu liên thủ với các thần Hỗn Độn, còn không ngừng

nghiền ép các nô bộ, sưu tập các loại thiên tài địa bảo, chế tạo các loại binh khí,

gia tăng lực lượng bộ tộc.

Mạch Dương Thần cũng là vậy, bọn họ ra sức cướp đoạt các loại tài nguyên

trong thiên địa.

Tình cảnh của nhân tộc không chuyển biến tốt, trái lại còn khốn khổ hơn.

Táng Thiên nghe lời Hữu Sào thị, hắn nỗ lực tăng cường bản thân, nắm giữ

những thiên quy mạnh mẽ kia.

Nhưng hai năm sau, một huynh đệ tốt nhất của hắn chết trong tay Cự linh. Chỉ

vì bộ tộc của họ không nộp đủ thuế.

Lại một năm sau, Hữu Sào thì mời cho hắn một vị sư phụ, nữ nhân dốc sức dạy

dỗ Táng Thiên, được hắn coi là mẫu thân, lại bị Cự linh ăn thịt.

Cũng ở ngày hôm đó, Hữu Sào thị lại đi vào lều của hắn, dung mạo của Hữu

Sào thị như già đi mấy chục tuổi.

Hắn thở dài với Táng Thiên: “Lấy lực lượng giun dế đi khiêu chiến người

khổng lồ, không thể nghi ngờ là hành vi lỗ mãng. Nhưng nếu như thật sự không

thể nhẫn nại, nhẫn đến mức tận cùng thì không cần nhịn nữa.”

Táng Thiên tận mắt nhìn thấy Hữu Sào thị một tay xẹt qua Nghịch Thần Kỳ.

Thanh trường thương được rèn đúc để giết chúng thần này, dĩ nhiên lại dấy lên

một ngọn lửa trắng.

“Nhóc con, đây là một thanh thương tốt!”

Hữu Sào thị ngậm lấy vô hạn cảm khái, vô hạn chờ mong: “Hi vọng có một

ngày, ngươi có thể cầm thương này trong tay, lấy ‘Nghịch Thần chi hỏa’, đốt

xuyên vùng sao trời này.”

Cũng ngày hôm đó, Hữu Sào thị hiệu lệnh bộ phận nhân tộc dưới trướng, nhấc

cờ tạo phản, không nghe lệnh các thần, cũng không nộp thuế má gì nữa.

Mãi đến tận 12 năm sau, Hữu Sào thị chết dưới tay một thái tử tộc Kim Ô.

Những ký ức này lóe lên trong đầu hắn như một thước phim.

Cũng đúng lúc này, Toàn thân Táng Thiên dấy lên một ngọn lửa đen.

Tất cả thương thế của hắn đều khôi phục trong chớp mắt.

Thần lực của hắn đang liên tục thôi phát!

Thần Lực Tái Thôi! Tái Thôi!

Cương lực khủng bố quanh người Táng Thiên, làm cho tất cả lực lượng thiên

quy dưới cấp Tổ thần đều không thể tới gần thần khu của hắn.

“Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết và Thần Lực Tái Thôi…”

Băng Thần – Huyền Đế híp mắt lại, hắn vô cùng e ngại mà lùi về sau vài bước,

lại bày ra tầng tầng tường băng ở trước người.

Lời nói của hắn hàm chứa trào phúng và chế giễu: “Thú vị, xem ra ngươi đã

không tiếc nhập ma rồi.”

Người này, cuối cùng cũng sắp trở thành đồ chơi của các thần.

Táng Thiên lại nở nụ cười: “Không cần, ta phải đa tạ ngươi.”

Hắn vẫn còn đang tiếp tục, Thần Lực Tái Thôi! Tái Thôi! Tái Thôi!

Ma diễm màu đen quanh người Táng Thiên vọt lên mấy vạn trượng, khí thế bá

đạo ác liệt.

Lúc này Băng Thần – Huyền Đế mới phát hiện không đúng, những Sát linh

quanh người Táng Thiên thế mà lại không phản ứng.

Không đúng! Không phải là không phản ứng, mà những sát linh này bị lực

lượng của hắn đóng băng.

Sắc mặt Băng Thần – Huyền Đế chợt biến đổi, nghĩ thầm đây là mục đích khi

Táng Thiên chọn mình sao?

Hỏa Thần đâu? Hỏa Thần ở đâu?

Hiện giờ, chỉ có Hỏa Thần và Dương Thần mới có thể cứu hắn.

Trong khoảnh khắc này, Táng Thiên pháp ra một tiếng hét giận dữ chấn động

toàn bộ tinh không, hắn vung chiến phủ, bổ ra tầng tầng tường băng, sau đó

chém đứt tay phải và nửa bên tai của Băng Thần – Huyền Đế.

Tình cảnh này cũng khiến cho tất cả thần linh có mặt đều căng thẳng và sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play