Trong Quy Khư, Thái Dương chân hỏa đang đốt cháy tất cả, để nước trong Quy

Khư sôi trào, làm cho lục địa hóa thành biển lửa.

Nhưng chân thân của Ty Thần Tinh Quân thì đã rời đi từ lâu.

Thái Dương chân hỏa là do Ty Thần Tinh Quân để lại.

Cái này vừa có thể hủy diệt dấu vết, cũng có thể làm cho dấu vết chiến đấu ở

nơi này trông có vẻ kịch liệt hơn.

“Ta thấy người này còn giữ lại rất nhiều sức.” Sở Vân Vân nhìn lối ra của Quy

Khư, suy tư nói: “Hi Thanh, ngươi nhất định phải cẩn thận hắn, không thể vì

hắn gặp khó trong tay ngươi hai lần mà bất cẩn.”

“Đây là vị đế quân từng sánh vai với Bạch Đế Tử, sao ta dám bất cẩn?”

Sở Hi Thanh lập tức hỏi dò: “Ngươi đã giao thủ với hắn, thực lực chân chính

của hắn thế nào?”

Sở Vân Vân hơi suy ngẫm, hơi chần chờ nói: “Hắn rất có thể đã hoàn thành nội

thiên địa, tuy nhiên không hoàn chính. Ngoài ra, ta không cảm giác được bất kỳ

tâm trạng vui sướng đau buồn gì từ hắn.”

Nàng giơ tay chỉ Cửu Diệu Thần Luân kiếm sau lưng Sở Hi Thanh: “Cảm giác

khá giống ‘Cửu Luân thần ấn’ của chúng ta, nhưng bản chất thì khác, rất có thể

hắn đã chia thất tình lục dục của mình ra, cũng chính là phân liệt thần phách.”

“Nếu đúng là như thế, vậy thì khi tất cả phân thân của hắn tụ hợp lại với nhau,

hắn sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ, nói không chừng còn tiếp cận cấp bậc Tổ thần.”

Sở Hi Thanh nhướng mày: “Phân chia thất tình lục dục? Thú vị.”

Nói cách khác, kẻ vừa giao thủ với bọn họ, rất có thể chỉ là một phân thân của

Ty Thần Tinh Quân?

Thật ra hắn cũng đoán được là Ty Thần Tinh Quân sẽ ẩn giấu lực lượng.

Vị Ty Thần Tinh Quân này không có năng lực, nào dám giết cha?

Nếu như không có tự tin bảo vệ mặt trời sau khi giết mặt trời, Ty Thần Tinh

Quân sao dám tranh ăn với hổ? Sao hắn dám hợp tác với nhân tộc, phục sinh

một đối thủ đáng sợ như ‘Táng Thiên’? Không sợ bị ‘Táng Thiên’ chém chết

sao?

Nhưng từ suy đoán của Sở Vân Vân, Sở Hi Thanh biết mình vẫn coi thường Ty

Thần Tinh Quân này rồi.

Lúc này, Thanh Long Tinh Quân cũng gật đầu nói: “Ty Thần này đúng là có

chút thú vị, lúc trước ta cũng cảm thấy quái dị, nhưng lại không thể nghĩ ra. Lời

của hoàng hậu để ta thức tỉnh.”

“Lực lượng của hắn có thể còn ở trên ta, không kém Nam Cực. Nếu như người

này cướp đoạt mặt trời, hấp thu nguyên chất mặt trời do Bàn Cổ để lại. Như vậy

lực lượng của hắn nhất định sẽ vượt qua Dương Thần hiện tại.”

Hắn vừa nói vừa cuốn long khu của mình, đồng thời nhìn vào quả trứng ở trung

ương: “Nhưng tạm thời không cần lo về hắn, tên kia ẩn giấu lực lượng là thật,

muốn giết cha cũng là thật.”

Ánh mắt Thanh Long Tinh Quân vô cùng quái dị.

Lần này, Ty Thần Tinh Quân đã dốc rất nhiều vốn liếng.

Sở Hi Thanh cũng định giá rất thú vị, hắn đại biểu Táng Thiên, đưa ra mấy

combo.

Lấy 150 năm khôi phục của Táng Thiên làm tiêu chuẩn, để Táng Thiên khôi

phục sớm 20 năm trước, như vậy sau khi Táng Thiên phục sinh, sẽ ra sức phối

hợp.

Để Táng Thiên khôi phục sớm 40 năm, sau khi Táng Thiên phục sinh, sẽ dốc

toàn lực chiến một trận với Dương Thần.

Để Táng Thiên khôi phục sớm 60 năm, Sở Hi Thanh có thể đứng ra đảm bảo,

song phương ký kết Thần khế đẳng cấp cao nhất.

Còn có cái gọi là combo Chí Tôn, để Táng Thiên khôi phục sớm 80 năm, không

chỉ Táng Thiên dốc hết sức chiến một trận với Dương Thần, mà thế lực dưới

trước Sở Hi Thanh cũng sẽ dốc sức giúp đỡ và phối hợp, nghe theo Ty Thần

điều khiển. Đương nhiên là dưới tình huống không ảnh hưởng đến lợi ích của

nhân tộc.

Kết quả Ty Thần Tinh Quân lập tức chọn combo Chí Tôn, hắn không hề do dự,

thậm chí còn không cò kè mặc cả, trực tiếp lấy ra bảy sợi ‘Thái Sơ tử khí’ và ba

khối ‘Nguyên Huyết đế chi’.

Vị này còn đích thân ra tay, chuyển hóa thành nguyên lực tinh khiết nhất, rồi

đánh vào đại trận Điều Đình Tạo Hóa.

Thanh Long Tinh Quân nghĩ thầm, cuộc làm ăn này dù thế nào thì nhân tộc

cũng không lỗ, dĩ nhiên với Ty Thần Tinh Quân cũng là như vậy.

Hắn thậm chí còn cảm thấy Sở Hi Thanh ra giá quá thấp.

Thật ra còn có gói combo cao hơn Chí Tôn, đó là combo Thánh hoàng.

Chỉ cần Ty Thần có thể để Táng Thiên khôi phục sớm 100 năm, như vậy Thanh

Long hắn cũng liều mạng để đẩy Ty Thần lên vị trí mặt trời.

“Người này không hổ là tồn tại từng sánh vai với Bạch Đế Tử.”

Sở Hi Thanh đánh giá một câu, sau đó lại chỉ vào chim Đế Giang ở gần đó: “Nó

là thế nào? Giữ lại làm gì?”

Sở Vân Vân bình tĩnh nói: “Nó nói chỉ cần ta tha cho nó một mạng, muốn nó

làm gì cũng được, thậm chí còn đồng ý làm vật cưỡi của ta.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì không khỏi bật cười.

Hắn nghĩ con chim Đế Giang này cũng quá nhát đi, đường đường là nửa bước

đế quân, lại nguyện ý làm vật cưỡi của một Bán Thần nhân tộc.

Còn cả Sở Vân Vân nữa, cũng không biết nàng nghĩ thế nào.

Con chim này bay không nhanh, chỉ xếp hạng lót đáy trong vô số những loại

chim thần, thậm chí còn không bằng Toan Nghê của nàng.

Dùng chim Đế Giang làm thú cưỡi thay cho đi bộ?

Nói đến Toan Nghê, nhóc con này đã ló đầu ra từ vai trái của Sở Vân Vân, còn

trợn mắt giận dữ nhìn chim Đế Giang.

Lúc này, Sở Hi Thanh lại cảm thấy lạnh lẽo, toàn thân nổi da gà.

Bởi vì Sở Vân Vân lại nói một câu: “Chim Đế Giang nắm giữ Hỗn Độn chi

pháp cổ xưa nhất thế gian, là một Chân Linh xếp hạng 5 của thiên quy Hỗn Độn

bây giờ. Con thú này có ích cho Khai Thiên chi pháp của ta.”

Đường Tụng không khỏi sờ đao bên hông, híp mắt nhìn vào con chim Đế Giang

kia.

Công nhận, Khai Thiên chi pháp chính là thiên quy cực mạnh do Bàn Cổ nghiên

cứu và sáng chế để chém nứt hỗn độn.

Vì vậy hỗn độn có dáng vẻ gì, cứ ngược dòng khai thiên là biết.

Sở Vân Vân có chim Đế Giang để nghiên cứu, nhất định có thể tiến bộ thần tốc.

Nhưng nếu vậy, Hỗn Độn bá thể của hắn là luyện không sao?

Sở Hi Thanh chợt phát hiện tâm tính của mình không đúng.

Hỗn Độn bá thể của hắn, há lại là vì Sở Vân Vân mà luyện?

Huống hồ, nếu coi quá khứ và tương lai, bắt đầu đến chung kết, sáng tạo đến

hủy diệt đều là hỗn độn, như vậy cái gọi là khai thiên của Bàn Cổ, cũng bao

hàm ở trong hỗn độn.

Hắn thật ra không chém ra hỗn độn chân chính, mà chỉ chém ra một giai đoạn

trong hỗn độn.

Mà cái gọi là siêu thoát của Bàn Cổ, là siêu thoát thật sao?

Ngoài vùng thế giới này, có lẽ cũng là một hỗn độn.

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, nếu như mình không có lập ý rộng lớn và hùng vĩ như

vậy, thì còn tu Hỗn Độn làm gì?

Ngay khi Sở Hi Thanh thu hồi sát ý, Lục Loạn Ly bỗng nhiên phun một ngụm

máu tươi.

Đại trận Điều Đình Tạo Hóa chợt thu lại, hàng ngàn hàng vạn thần phù cũng

hóa thành từng mảnh kim loại nhỏ, quay trở về bên người nàng, hóa thành trạng

thái ‘Đại La thần giám’.

Lục Loạn Ly lập tức nuốt một viên linh đan, mặt cười tái nhợt: “Chân nguyên

cạn kiệt, không duy trì được.”

Nàng quay đầu nhìn về phía Khư Hạch, ánh mắt vô cùng tiếc nuối.

Trong Khư Hạch cũng có không ít khí tạo hóa, ít nhất cũng còn một phần mười

tổng sản lượng, nhưng nàng đã không thể kiên trì.

Lục Loạn Ly đúng là đã dốc toàn lực, nhưng tiếc là tu vị quá yếu kém.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play