Nhưng cũng không chỉ một mình Vũ Côn Luân lo lắng về chuyện mở phong ấn

trong mộ Cơ Dương.

“Bệ hạ! Tông mỗ cho rằng quốc sư lo lắng rất có đạo lý.”

Tông Thần Hóa nhấc theo chiếc đèn gió tám mặt nhìn trái xem phải, lông mày

nhíu chặt thành hình chữ xuyên: “Ta luôn cảm thấy, đám người Cơ Dương và

Lê Sơn Lão Mẫu rút lui quá dễ dàng, như là cố ý nhường vậy. Dù bệ hạ có tứ

đại Thi tổ, thì cũng rất khả nghi. Ngoài ra…”

Hắn dừng lại một chút, nhìn xuống dưới chân bọn họ: “Ta cũng không yên tâm

với đại trận Điên Đảo âm Dương này. Không phải ta nghi ngờ quốc sư, mà dù

sao đây cũng là địa bàn của Cơ Dương, nàng ở đây mười mấy vạn năm, rất khó

nói nữ tử này không bố trí hậu chiêu gì tại nơi này. Còn cả bản thân tòa đại trận

này nữa, nó cũng là đại trận do La Hán Tông để lại. Bệ hạ, không thể không đề

phòng dẫm vào vết xe đổ.”

Kiến Nguyên đế biết vết xe đổ mà Tông Thần Hóa nói, đó là ngày xưa Sở

Phượng Ca giở trò ngay dưới mắt bọn họ, từ đó phục sinh Sở Hi Thanh và Sở

Vân Vân, khiến cho Đại Ninh rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

Còn cả Sở Mính, hắn vất vả lắm mới luyện được sát thi, cũng bị Sở Hi Thanh

cướp mất.

Tông Thần Hóa đã là một trong mấy trụ cột của Đại Ninh, là người Kiến

Nguyên đế tương đối tin tưởng.

Mấu chốt là người này nói rất có đạo lý.

Kiến Nguyên đế cảm thấy rất buồn bực, hắn vừa suy nghĩ, vừa dùng sức vuốt ve

con Vọng Thiên Hống trong ngực, làm nó kêu lên bất mãn.

Nguyệt Hinh lại phản đối, nàng chắp tay sau lưng: “Tông tiên sinh quá đề cao

Sở Hi Thanh rồi chứ? Tông tiên sinh thật sự cho rằng Sở Hi Thanh đang đối

kháng với Thần Bàn Nhược, mà còn có năng lực bận tâm đến nơi này?”

Tông Thần Hóa nghĩ thầm, hắn chính là cho rằng như thế, mộ Cơ Dương này

rất có thể là một phân đoạn để Sở Hi Thanh đối kháng với Thần Bàn Nhược.

Có một đối thủ như Sở Hi Thanh, há có thể bất cẩn?

Từ sau trận đại thắng ở Nam Cực, vị Nhân hoàng bệ hạ kia đã quật khởi, trở

thành một trong những kẻ đánh cờ đáng sợ nhất thiên địa này.

Nhưng khi Tông Thần Hóa chuẩn bị mở miệng, Kiến Nguyên đế bỗng nhiên

phất tay áo, ánh mắt kiên quyết: “Tông tiên sinh không cần nhiều lời, hôm nay

có thể không cần đại trận Điên Đảo âm Dương ở đây, nhưng nhất định phải mở

phong ấn.”

Vọng Thiên Hống đang bị phong ấn đã truyền ý niệm cho hắn.

Nó muốn thoát khỏi Huyền Hoàng thủy đế, muốn khôi phục tự do.

Kiến Nguyên đế nghĩ thầm, đại trân Điên Đảo âm Dương kia, hắn sẽ theo thế

mà làm, phải xem tình hình rồi mới quyết định có sử dụng hay không.

Nhưng con Vọng Thiên Hống kia, hắn là bắt buộc phải có!



Ngoài mấy ngàn dặm, quận Tần Hoài triều Đại Luật, tại sân sau hoàng cung, Cơ

Dương đang đứng giữa một trận pháp to lớn, phân tích hiện trạng cho mọi

người ở đây.

“…Vọng Thiên Hống và thi độc trên người nó đều là tạo vật cực âm, sinh linh

bị nhiễm thi độc của nó, phần lớn đầu trở thành uế thể.”

“Nhưng những nhân vật như Hạt Bạt và Tương Thần, khi còn sống đều là Bán

Thần, lại được long khí gia trì, thực lực phải ở cấp Vĩnh Hằng thượng vị. Khi

mới bị lây nhiễm, máu của họ tự sản sinh ra nguyên lực cực dương để đối kháng

với thi độc. Mà bản thân thi độc là cực âm cực hàn, sẽ phát sinh lột xác trong

đối kháng, cực âm chuyển dương, từ đó khiến thân thể bọn họ bị dương hóa.”

“Vĩ lẽ đó cũng không phải là cực âm chuyển dương chân chính, mà là kết quả

đối kháng của thi độc. Tương ứng, tương lai bọn họ muốn cực dương chuyển

âm, vậy bình thường là không thể làm được.”

“Bởi vì thời điểm này, bọn họ đã chết, thân thể không thể sản sinh nguyên khí.

Bọn họ cũng thể cô đọng nội thiên địa hoàn chỉnh.”

Ánh mắt Cơ Dương cực kỳ phức tạp.

Nàng chính là con gái của Hạn Bạt, do vậy nên rất hiểu tình hình của tứ đại Thi

tổ.

“Vì thế nên mấy vị Thi tổ này, rất cần chuyển hóa tính chất âm dương của Vọng

Thiên Hống, từ đó biến hóa tính chất trong cơ thể mình?”

Lục Trầm lắc đầu nói: “Nhưng cái này cũng không đúng, làm vẫn không thể

giúp bọn họ hoàn thành âm dương cân bằng. Ngoài ra, các thần sẽ ngồi xem

sao? Bọn họ coi các thần là cái gì? Các thần sẽ trơ mắt nhìn bọn họ chuyển đổi

âm dương của Vọng Thiên Hống?”

Vọng Thiên Hống là binh khí do các thần chế tạo để đối phó với nhân tộc, nó tụ

hợp huyết mạch và lực lượng của bọn họ.

Một khi tính chất âm dương của Vọng Thiên Hống bị chuyển đổi, vậy thứ vũ

khí này sẽ nhằm vào bọn họ.

Con Vọng Thiên Hống này hoàn toàn có thể trở thành ác mộng của các thần.

“Các thần đương nhiên sẽ không ngồi xem, nhưng hai thần âm Dương sẽ vui

khi thấy cảnh này, thậm chí còn cố gắng ra tay khống chế con Vọng Thiên Hống

kia. Đại chủ tế của âm Thần kéo Kiến Nguyên đế đến đây, chắc hẳn cũng là

nghe ý chỉ của hai thần âm Dương. Hai người họ muốn nắm giữ Vọng Thiên

Hống, hôm nay là thời cơ tốt nhất, bỏ qua hôm nay, bọn họ sẽ không còn cơ hội.

Vị đại chủ tế kia nhất định sẽ dốc sức thúc đẩy. Cho nên…”

Lê Sơn Lão Mẫu mặc một bộ quần áo trắng, khí độ ung dung, vẻ mặt bình tĩnh

nhìn về phía mộ Cơ Dương: “Nói không chừng chúng ta có thể nhìn thấy một

trận thần chiến ở đó.”

Mọi người nhất thời đều nhìn về phía đó.

Trong lòng đều bừng tỉnh.

Vọng Thiên Hống tụ tập lực lượng huyết mạch của các thần Bàn Cổ và Hỗn

Độn, lại chỉ yếu thiếu huyết mạch của hai thần âm Dương.

Binh khi này không ảnh hưởng quá nhiều đến hai thần âm Dương, lại có thể trở

thành thần khí để bọn họ áp chế nhân tộc và thần tộc.

Đây cũng là một mục đích của Sở Hi Thanh, mượn chuyện mộ Cơ Dương để

gây mâu thuẫn giữa các thần.

Bọn họ cũng nhìn thấy vẻ sầu lo trong mắt mọi người.

Nhưng không phải lo lắng về mộ Cơ Dương, mà là lo lắng cho an toàn của hai

người Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly.

Hiện giờ, hai người này vẫn không rõ hành tung.

Ngoài ra, còn cả trận đại chiến của Táng Thiên ngoài tinh không nữa.

Trận ác chiến này phát sinh ở mặt bắc tinh không, ngay cả phàm giới cũng có

thể nhìn thấy một hai.

“…Mẹ của ta đã không thể tin.”

Cơ Dương nói tiếp: “Bệ hạ hoài nghi mấy vị Thi tổ, họ căn bản không muốn

nghịch chuyển tính chất âm dương của Vọng Thiên Hống, mà chỉ muốn mượn

phương pháp Điên Đảo âm Dương này để lấy long khí và quốc vận của Đại

Ninh, suy đoán này rất có khả năng là đúng.”

“Mục đích của họ chính là mượn Khư Hạch trong Quy Khư để hoàn thành âm

dương cân bằng. Cũng vì bọn họ có lựa chọn tốt hơn, cho nên mới từ chối ‘Thái

Dương thần hạch’ của bệ hạ.”

“Như vậy vấn đề bây giờ là, Kiến Nguyên đế liệu có như bọn họ mong muốn,

dùng chút quốc vận cuối cùng của Đại Ninh để nghịch chuyển âm dương cho

Vọng Thiên Hống?” Lý Trường Sinh vuốt cằm, lẩm bẩm nói: “Tên hôn quân

này, sẽ không ngu xuẩn như vậy chứ?”

“Hắn đương nhiên không ngu, trái lại còn quá thông minh. Vấn đề là đến lúc đó,

hắn đã không thể không nghe theo thời thế.”

Kiếm Tàng Phong mặc trang phục của Đại học sĩ, người tuy tròn vo, nhưng lại

có khí độ của tể tướng.

Hắn chắp tay sau lưng nói: “Vấn đề là Thánh hoàng đời thứ hai, trạng thái của

hắn rốt cuộc là thế nào?”

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Cơ Dương và Lê Sơn Lão Mẫu.

“Rất khó nói.”

Cơ Dương phụ trách trông coi phong ấn mấy chục vạn năm, là người hiểu nhất.

Nàng lại lắc đầu: “Khi đó đại quân bắc phạt của nhân tộc tán loạn, Vọng Thiên

Hống đời đầu nhảy vào Thiết Bích sơn mạch, càn quấy và họa loạn Thần Châu,

Huyền Hoàng thủy đế đã không còn hơi sức loại bỏ thi độc. Hắn chia ra hai hóa

thân Xiển và Chân, sau đó thân hóa lôi đình, tụ tập khí vận còn lại của hoàng

triều Hiên Viên, khống chế lại Vọng Thiên Hống đời đầu, từ đó phong ấn.”

“Vì vậy trạng thái của hắn bây giờ tiếp cận với những quỷ thần kia, cũng có thể

gọi là thần tín ngưỡng, thần hương hỏa… Huyền Hoàng thủy đế dùng bí pháp

ngưng tụ ý chí và lòng người Thần Châu để áp chế Vọng Thiên Hống, bản thân

hắn cũng bị những ý chí và lòng người này ảnh hưởng.”

“Thật ra trong năm tháng quá khứ, vẫn có người tuyên dương Huyền Hoàng

thủy đế là ác quỷ sát thi, thậm chí còn bóp méo sử sách, nhưng đều bị Thánh

hoàng đời thứ ba che đậy, huynh trưởng Chập Long của ta cũng áp chế và dẹp

loạn.”

“Nhưng những cái gọi là ‘lòng người’ này, không chỉ bao quát nhân tộc, mà còn

cả các thần và Cự linh. Nhận thức của họ với Huyền Hoàng thủy đế, cũng sẽ

ảnh hưởng đến trạng thái của hắn. Chỉ là bởi vì khoảng cách, nên ảnh hưởng

tương đối yếu kém…”

“Thật ra trạng thái nào cũng không quan trọng.” Lê Sơn Lão Mẫu vẫn thiên

nhiên như không, giọng nói của nàng lại rất kiên quyết: “Thi độc trên người

Huyền Hoàng là không thay đổi, chuyện đến nước này cũng rất khó loại bỏ.

Chúng ta cần làm là giết chết hắn, đây cũng là nguyện vọng của bản thân hắn.”

Dù phục sinh xong lại tử vong, thì cũng tốt hơn bây giờ.

Cùng lúc đó, trong mắt nàng cũng toát ra một vệt mơ hồ và tò mò.

Lê Sơn Lão Mẫu đang nghĩ, Thần Bàn Nhược sẽ làm gì để ứng phó với một

chiêu này của Sở Hi Thanh?

Là ngồi yên không để ý, hay là dốc sức cản trở?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play