Sở Hi Thanh đang tràn đầy hứng thú và phấn khởi, sau đó đột nhiên nhìn về

phía ngoài lương đình.

Chỉ thấy bóng người Tần Tịch Nhan xuất hiện ở bên ngoài lương đình.

Nàng nhìn ba người trong đình với ánh mắt phức tạp, sau đó cung kính ôm

quyền thi lễ.

“Sở sư đệ, Mạch trưởng lão và Trầm trưởng lão chuyển lời, hai người họ đã

chuẩn bị ổn thỏa, mời ngài nhanh chóng lên đỉnh Kim Phong một chuyến.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì rất bất ngờ.

Hắn bất ngờ là người truyền tin lại là Tần Tịch Nhan.

Sở Hi Thanh lập tức đè nỗi lòng xuống, đứng dậy thi lễ với Hác Thu Phong:

“Hác sư thúc…”

“Đi thôi!” Hác Thu Phong chán nản phất tay một cái: “Đừng để hai vị thái

thượng trưởng lão chờ lâu, cố gắng tu hành đi!”

Mạch trưởng lão và Trầm trưởng lão trong miệng Tần Tịch Nhan, chính là hai

vị thái thượng trưởng lão Mạch Đan Thư và Trầm Nguyên.

Hai vị lão tổ muốn mời Sở Hi Thanh đến, Hác Thu Phong nào dám ngăn cản?

Huống hồ hắn cũng đã đoán được là chuyện gì, cách đây không lâu Hác Thu

Phong còn phê duyệt một phần chi tiêu.

Sở Hi Thanh thì quay đầu khiển trách Phong Tam: “Sau khi ta đi, Phong tiên

sinh cần phải chú ý lời nói, không thể nói chuyện quá đáng. Không nên vì một

chút tài nguyên mà tổn thương tình nghĩa tông môn.”

Hắn quay lưng với Hác Thu Phong, giơ ngón tay cái với Phong Tam.

Hác Thu Phong đã tức đến không biết nói gì.

Tên khốn này sai khiến Hạ sư huynh cò kè mặc cả với hắn thì cũng thôi, giờ lại

còn dám nói chuyện với Hạ sư huynh như vậy nữa!

Hạ sư huynh trước kia đã từng cứu tính mạng của hắn!

Sau khi Sở Hi Thanh rời khỏi Độ Chi viện, lúc này mới tò mò hỏi Tần Tịch

Nhan: “Hai vị thái thượng trưởng lão lại để ngươi đến truyền tin, thực sự là kỳ

quái!”

“Gần đây ta phụ trách vẩy nước quét nhà trong Trưởng Lão viện, sau khi biết

được thì đã khẩn cầu trưởng lão, để ta thực hiện nhiệm này.”

Sắc mặt Tần Tịch Nhan như thường.

Vẩy nước quét nhà trong Trưởng Lão viện cũng không phải công việc gì tốt,

công huân rất ít.

Trước kia Tần Tịch Nhan nhất định sẽ xem thường mấy việc này.

Vẻ mặt nàng thản nhiên, không để ý đến khốn quẫn của bản thân: “Ta chỉ muốn

gặp mặt sư đệ, hỏi hai câu.”

Tần Tịch Nhan bỗng nhiên đứng lại, nhìn vào Sở Hi Thanh: “Tỷ tỷ của ta rốt

cuộc là sống hay chết, nếu như nàng còn sống, vậy nàng đang ở đâu? Nàng có

phải là vị muội muội Sở Vân Vân kia của ngươi không?”

Từ sau khi nàng bị triều đình phán định là phản tặc, tin tức của nàng cực kỳ bế

tắc.

Nhưng bầu không khí trong Vô Tướng thần tông bây giờ lại không giống như

trước.

“Không phải ngươi đã đoán được rồi sao?”

Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, vẻ mặt dửng dưng: “Nàng còn sống, hiện giờ

đang ở trong ‘Thắng Tiệp quân’! Nàng bây giờ tên là Sở Vân Vân, là thê tử của

ta!”

Hắn nói đến câu sau, trong lời nói lại lộ ra vài phần tự hào.

Tần Tịch Nhan nghe vậy thì ngẩn người, sau đó cúi đầu, muốn nói lại thôi.

Một lúc sau, nàng mới mở miệng nói với giọng khàn khàn: “Thái độ của tỷ tỷ

với ta thế nào? Ta muốn biết, nàng có thể tha cho ta hay không, làm thế nào mới

sẽ tha cho ta?”

Sở Hi Thanh hơi nhướng mày, nghiêng người qua một bên.

Hắn vốn định chế giễu vài câu, nhưng hơi suy nghĩ một chút, Sở Hi Thanh lại

mỉm cười: “Vấn đề này, ngươi hỏi sai người. Ngươi nên tự mình hỏi tỷ tỷ của

ngươi. Thế gian này, cũng chỉ có nàng có tư cách trả lời vấn đề này. Nhưng mà

ta có một câu muốn nói với ngươi, người đang làm, trời đang nhìn!”

Đôi tay trong tay áo của Tần Tịch Nhan không khỏi siết chặt lại.

Sở Hi Thanh hờ hững nói tiếp: “Nói đến thì ta cũng có một nghi vấn, Sở Mính

đâu rồi? Sao không nhìn thấy nàng? Ngươi và nàng luôn như hình với bóng cơ

mà? Chắc hẳn phải biết nàng ở nơi nào.”

“Tự nhiên là trốn rồi, nàng biết ngươi là Sở Tranh, còn dám gặp ngươi sao?”

Tần Tịch Nhan hơi lắc đầu: “Ta đã lâu không gặp nàng, ta bây giờ là khâm

phạm của triều đình, nàng nào dám thân cận với ta? Nhưng ta nghe nói, tu vị

của Sở Mính đã đến tứ phẩm thượng, gần đây cũng tích lũy được không ít công

huân, đã sắp có tu cách tu hành thức thứ nhất của Thần Ý Xúc Tử Đao.”

Nàng thấy thái độ của Sở Hi Thanh vẫn dửng dưng như không, liền biết Sở Hi

Thanh và Vô Tướng thần tông có thủ đoạn áp chế Sở Mính, cho nên không để ý

đến việc này.

Bọn họ căn bản không quan tâm Sở Mính có học được Thần Ý Đao Tâm hay

không.

Ánh mắt Tần Tịch Nhan hơi ngưng trọng, sau đó lại dừng bước.

Nàng muốn thăm dò vài chuyện từ chỗ của Sở Hi Thanh, bây giờ đã tìm hiểu

được rồi.

“Sở sư đệ còn quen thuộc Vô Tướng thần sơn hơn cả ta. Ta đã truyền tin rồi,

mời sư đệ đi một mình.”

Tần Tịch Nhan nhìn về phía đỉnh Kim Phong, lời nói hàm chứa vẻ hâm mộ,

cảm thán một câu: “Vô Tướng thần tông vận dụng hai vị thái thượng trưởng lão

Siêu Phẩm, dùng Lượng Thiên Kiếm đo đạc thời gian không gian, giúp ngươi

nhanh chóng bước vào Tam phẩm hạ. Từ xưa đến nay, Vô Tướng thần tông

chưa bao giờ làm chuyện như này. Toàn bộ thần bộ thần tông, thật sự là cực kỳ

coi trọng ngươi!”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì lại thấy buồn cười, cũng không để ý mà tiếp tục bay

về phía đỉnh Kim Phong. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play