Nhưng khi Sở Vân Vân vừa nói hết lời, lại có một vị tham tướng tam phẩm

không nhịn được, rống lên một câu: “Tần Mộc Ca, ngươi đây là đang tạo phản!

Ngươi có tư cách gì làm như vậy? Ngươi bây giờ không quân không chức, dựa

vào cái gì đối phế bỏ quan tướng của triều đình, dựa vào cái gì mà bắt giữ đại

tướng của triều đình…”

Ầm!

Lồng ngực của vị tham tướng này nổ tung, một mũi thương xuyên thủng ngực

hắn, đánh nát lục phủ ngũ tạng của hắn.

Hắn quỳ trên mặt đất, nhìn vào ngực mình với ánh mắt không thể nổi tin.

Hắn không thể tin là Tần Mộc Ca lại ra tay như thế, lại ra tay ác độc như vậy ở

trước mặt tất cả mọi người.

“Ngươi nói đúng, bản soái chính là muốn tạo phản!”

Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn đám tướng sĩ lít nha lít nhít ở

mấy dặm quanh đây.

“Chư quân! Có nguyện theo bản soái và Vô Cực Đao Quân khởi bình, phản lại

Đại Ninh này không?”

Chung quanh chỉ yên lặng một lát, sau đó là một mảnh ầm ầm như sấm rền.

Đó là mười mấy hai mươi vạn tướng sĩ cùng quỳ xuống mặt đất, tiếp mảnh giáp

va chạm leng keng, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, kinh động thiên hạ, vang

tận mây xanh.

“Chúng ta nguyện ý hiệu lệnh cho tổng soái đến chết mới thôi!”

“Đi theo tổng soái, chết vạn lần cũng không hối hận!”

“Tổng soái đại nhân không ai địch nổi, Vô Cực Đao Quân đối đầu vạn quân,

chúng ta giết đến kinh thành, cướp lấy Thần Châu!”

“Để Vô Cực Đao Quân làm hoàng đế, tổng soái của chúng ta làm hoàng hậu!

Thiên hạ này ai dám không phục!”

“Phản Đại Ninh! Thay đổi triều đại!”

Vị tham tướng tam phẩm kia há miệng, hắn cố gắng giãy dụa, còn muốn nói cái

gì đó.

Nhưng một ánh đao lóe lên, chém đầu của hắn xuống.

Đó là một vị tham tướng khác, mặt hắn đầy râu ria, gương mặt khá thô.

Lúc này, hắn lại đang cười lạnh: “Ngu xuẩn! Phu thê Vô Cực Đao Quân và tổng

soái đại nhân liên thủ, sau lưng còn có Vô Tướng thần tông, đó chính là trời ở

bắc địa. Tổng soái đại nhân muốn giết ngươi, còn cần danh nghĩa gì?”

...

Khi Sở Vân Vân thu phục ‘Thắng Tiệp quân’, Sở Hi Thanh đang cò kè mặc cả

với đại trưởng lão Hác Thu Phong trong một tòa lương đình trong Độ Chi viện

trên Vô Tướng thần sơn.

Nói chính xác hơn là Phong Tam đàm luận, còn hắn ở bên cạnh xem, thỉnh

thoảng còn ung dung nhàn nhã cầm chén trà lên thưởng thức.

Đây là tiên trà ‘Bích Thiên châm’ mọc ở giữa vách núi trên Thiết Bích sơn

mạch, được xưng là một trong thập đại tiên trà của Thần Châu.

Trước kia Sở Hi Thanh không thưởng thức được, khi mới đến Vô Tướng thần

tông thì hắn cảm thấy trà này quá nhạt, không có vị gì.

Hiện giờ tâm cảnh của hắn đã khác xưa, không còn nguy cơ tuổi thọ, cảm giác

cấp bách cũng không như lúc trước, rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh thưởng thức

loại tiên trà này.

Hác Thu Phong cũng uống trà ‘Bích Thiên châm’, nhưng vẻ mặt lại rất không

kiên nhẫn.

Đây vốn là lá trà mà hắn thích nhất, nhưng Hác Thu Phong uống vào lại như

nhai sáp, không có vị gì cả.

Phong Tam thì hai tay ôm kiếm, hai mắt khép hờ, liếc nhìn Hác Thu Phong.

“Ba phần rưỡi là không thể, ít nhất phải năm phần! Cuộc chiến Thái Vi Viên

này, nói thế nào thì chủ thượng nhà ta cũng bỏ nhiều công sức hơn.”

“Bốn đại thần khí của Thái Vi Viên, chủ thượng nhà ta không lấy được cái nào,

nên phải bồi thường trên phương diện tài nguyên. Vô Tướng thần tông chính là

thần tông số một thiên hạ, há có thể thưởng phạt không rõ? Nếu việc này truyền

đi, há không phải làm trò cười cho người trong thiên hạ?”

Khóe môi Hác Thu Phong co quắp lại, nếu người khác dám cò kè mặc cả với

hắn như vậy, hắn đã đá ra ngoài rồi. Dù là Sở Hi Thanh thì hắn cũng có thể ỷ

vào thân phận trưởng bối để đè người, nhưng mà vị trước mắt hắn lại là sư

huynh Hạ Bạch Thạch của hắn…

Đánh không được, chửi không xong, chỉ có thể dựa vào lý lẽ để biện luận.

Hác Thu Phong lắc đầu: “Sao có thể nói là thưởng phạt không rõ? Lần này Vô

Tướng thần tông cũng bỏ rất nhiều công sức, nếu không có bốn vị sức chiến đấu

Siêu Phẩm tọa trấn, là không thể bắt được Thái Vi Viên. Huống hồ ‘Thiên Mệnh

Đầu’ còn rơi vào trong tay Sở Vân Vân?”

Phong Tam cười nhạo một tiếng: “Ngươi cũng nói là rơi vào tay Sở Vân Vân,

chứ không phải trong tay chủ thượng nhà ta.”

Khóe môi Hác Thu Phong không khỏi co quắp lần nữa, hóa ra Sở Hi Thanh và

Sở Vân Vân không phải là một nhà?

“Hơn nữa, dù bài trừ Sở Vân Vân, chủ thượng nhà ta cũng có công lớn.”

Phong Tam lặng lẽ cười gằn: “Trận chiến này, chỉ tính sức chiến đấu nhị phẩm,

chúng ta đã lấy ra tận 8 vị, nhân vật mấu chốt là La Hán Tông cũng nằm trong

đó.”

“Sau đó cũng là chủ thượng liều lĩnh mạo hiểm, cô đọng ‘Thí Thần huyết

cương’, lúc này mới có thể bình định. Bằng không dưới ‘Tam Đế thần nhãn’, dù

là Siêu Phẩm cũng phải nhượng bộ lui binh, ai có thể đạt được đạo thống của

Thái Vi Viên?”

Hác Thu Phong xoa lông mày, cố gắng đè gân xanh trên trán xuống: “Hi Thanh

tất nhiên có công lớn, điểm này ta thừa nhận, nhưng mà ngươi dám nói hắn

không có thu hoạch? Lẽ nào những mảnh vỡ ‘Thần Khế thiên bi’ kia không phải

thu hoạch? ‘Ngoại Pháp thần giới trong tay hắn thì sao?”

“Còn La Hán Tông, hắn bây giờ không phải là thuật sư chuyên dụng của Sở Hi

Thanh sao? Thái Vi Viên kia, và cả ‘Tam Đế thần nhãn’, chẳng phải đều nghe

theo lệnh của Sở Hi Thanh…”

Sở Hi Thanh nghe hai người cò kè mặc cả, chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play